294- DÙNG GƯƠNG HẠNH TU TẬP ĐỂ CHUYỂN ĐỔI NHÂN QUẢ
Phật tử
1: Kính bạch Thầy,
bên nhà con thì hoàn cảnh nó khác hơn, biết con thì chắc có lẽ công đức thì ít
mà nghiệp thì nặng dày, cho nên hoàn cảnh gia đình nó không được thuận duyên.
Trong anh em thì đông nhưng mà hầu như là họ không ai theo cả, chỉ có một mình
con. Kể cả mẹ con cũng rứa, mẹ con năm nay là 91 tuổi, mà coi như là uống rượu
từ khi nhỏ cho đến giờ. Sự thật, con cản riết mà con chuyển không được.
(00:41) Trưởng
lão: Thôi. Con cứ con giữ con đi, rồi lần lượt trong khi mà con giữ
gìn con tu tập nó lần lượt nó sẽ cảm hóa dần, nó chuyển dần, nó làm cho người
khác thay đổi, chứ còn mình không đủ khả năng mà mình khuyên người ta nghe đâu.
Con cứ giữ cho con cho trọn vẹn, đừng có (dao động Họ lôi cuốn con, họ không giữ
chứ họ lôi cuốn con. Nhưng mà họ lôi cuốn con được thì con thua rồi, mà họ lôi
cuốn gì cũng không được bắt đầu con lôi cuốn họ đó, họ theo.
Phật tử
1: Con thì con
giữ lâu rồi, con không bị ai lôi cuốn cả. Về ăn uống, ngủ nghỉ mà nói.
Trưởng
lão: Con làm
cho đúng. Thí dụ như là người ta nói bảo mình ăn hai bữa con cứ ăn một bữa, mà
rồi rốt cuộc họ đau gần chết mình không đau, cái mình nói: “Đó mấy người
ăn nhiều đau đó, tôi không đau”. Cái bắt đầu họ hoảng, cái bắt đầu thấy
đúng quá.
Tự nhiên
mình sống đúng giới luật của Phật rồi đó mình cảm hóa được họ liền. Để cho họ
có những cái chuyện xảy ra, còn mình thì nó không có gì hết thì mình mới lấy
mình, mình lấy cái gương của mình mình sẽ xác định cho họ, từ đó họ mới giật mình
họ mới theo mình được. Chứ còn bình thường cái nhân quả họ nó còn thuận con dẫn
dắt họ không được đâu. Để chờ cho họ có cái khấc nào đó, họ sắp sửa gần chết rồi
bắt đầu họ thấy mình khác mà họ khác cái bắt đầu họ thay đổi. Nó chờ cái nhân
duyên nhân quả vậy đó con.
Phật tử
1: Ngay vợ con
là nấu rượu đến 20 năm nay nấu rượu. Mà cả nhà, con hồi chưa theo đạo là con
cũng nấu rượu. Cả gia đình con không trực tiếp làm nhưng mà vợ con nó làm, rồi
thuận duyên với nó nên còn làm. Nhưng mà sau khi theo đạo Phật thì cũng vẫn
chưa bỏ.
Sau đọc Đường
Về Xứ Phật của Thầy, cái tập I nói về sáu nghề mà không nên làm, con mới bàn với
vợ con là bỏ. Nhưng mà nó bỏ được một thời gian bây giờ nó đòi hỏi phải làm lại.
Con thấy cái đó thì tùy thôi, chỉ vẽ cho rứa mà không nghe, cái đó không nghe
thì tùy, con cũng không ngăn cấm được nữa. Nếu không ngăn cấm được nó cứ làm,
thì con không tùy thuận theo nó để nó làm thì con có phạm không?
(02:42) Trưởng
lão: Không, con không phạm đâu, con nhất định là phần con thì không phạm,
nhưng mà cái phần mà của vợ con làm đó, nó không nghe nó làm thì nó sẽ phạm vào
cái giới luật, cái lỗi đó. Cho nên con yên tâm, con không có phạm. Con cũng đem
hết lời của mình khuyên rồi, chứ mình làm thinh mình đồng ý là mình có phạm đó,
còn cái này mình không có đồng ý nhưng mà vì nhân quả của người ta, người ta
làm người ta chịu chứ con thấy, con hiểu không?
Con cũng
không trách nữa. Bởi vì tôi thì tôi không chấp nhận, nhưng mà bây giờ gia đình
muốn làm thì sau này những cái lỗi lầm đó là phải tự mình gánh chịu. Còn nếu mà
tôi đồng tình, tôi chấp nhận thì tôi có cái lỗi trong đó. Khi đầu tôi không biết
thì thôi, khi mà đã biết thì nhất định là không làm. Bởi vì người ta uống rượu
say sưa người ta chửi đánh vợ, đánh con người ta. Hoặc là người ta đau bệnh cũng
do mình nấu một phần mà ra. Chứ cỡ mình không nấu thì làm sao người ta có những
cái điều đó. Cho nên vì vậy cái này là cái đau khổ.
Ví dụ như
bây giờ gia đình mình mà có người chồng say xỉn, đánh vợ đánh con vậy, thì hỏi
ai thấy không tức. Có buồn không? Mà bây giờ mình nấu để cho người ta uống rồi
để người ta đánh vợ đánh con người ta như vậy là mình có lỗi chứ đâu phải mình
không lỗi.
Con phải nhắc
cho gia đình của mình cho nó thấy, để rồi nó mới hiểu rằng một cái điều hại, một
cái nghề mà làm đau khổ biết bao nhiêu người con. Do đó nó mới thấy được cái điều
kiện tác hại. Mình đem lại cái gì cho mọi người cho hạnh phúc chứ sao mình nấu
ba cái rượu này cho mọi người say sưa, để họ đánh vợ đánh con, họ la làng la
xóm, chửi bới um sùm, vậy thì cái này đâu có tốt.
Phật tử
1: Thưa Thầy
coi như là không phải riêng xóm làng mà ngay trong gia đình con có hai người
con trai nó cũng lớn rồi, bây giờ mẹ mà nấu rượu, nếu không nấu rượu mà ngăn cản
nó không uống thì nó dễ hơn, mẹ nấu rượu thì nó lại uống rượu, nó lại kéo bạn
bè về nó uống.
Như vậy con
mới chỉ là cái nhân quả, nếu như không uống rượu thì đi nó tỉnh táo, tham gia
xe máy nó tỉnh táo, nó không bị tai nạn. Anh uống rượu thì coi như xe máy đi ra
đâm thì tai nạn chết người, thì khi đó là lại đổ cho số mệnh, cái này cái khác.
Nhưng cái này chính là cái nhân và cái quả nó đi liền với nhau, nhưng mà nó
cũng vẫn không nghe.
(04:57) Trưởng
lão: Từ đó, bởi vậy cho nên đó, con hết sức con nói mà gia đình họ
không nghe, con cái không nghe, thì cái đó là lỗi của họ, họ sẽ phải gánh lấy
cái nhân quả đó. Cho nên con yên tâm con không có lỗi đâu. Còn con không nói tức
là con đồng tình đúng là con có lỗi rồi. Tại vì mình biết mà mình không nói tức
là mình có lỗi, chứ còn mình nói hết rồi nhưng mà họ không nghe thôi, cái đó là
nhân quả mình cũng đừng có để tâm mình buồn phiền.
Vì cái nhân
quả nó cấu kết với cái kiết sử, mà mình buồn phiền, mình thấy nói không nghe
mình buồn phiền là mình đã bị nhân quả chi phối mình rồi. Còn trái lại mình nói
hết bổn phận của mình, mình nói cho họ nghe mà họ không nghe là mình đã xong
cái nghiệp nhân quả của mình rồi. Tức là mình giữ gìn trọn vẹn. Còn cái phần của
họ, là họ muốn giữ thì giữ kệ họ, họ phải chịu lấy. Con làm hết bổn phận con rồi
thì con an trí rồi, an ổn rồi không có lo nữa.
Phật tử
2: Bạch Thầy.
Là con thấy một điều rất vi diệu, sau khi bắt đầu giống như Thầy dạy cho con
là, kinh sách của Thầy thì con thấu hiểu được hết. Chính ra lúc đầu mình nói tất
cả là vô lý hết, nói từng mô thì mình càng mang tội từng nấy. Con giữ giới luật
thật nghiêm chỉnh, ăn một bữa đúng mình ăn một bữa là cuối cùng là được.
Tại vì bạn mấy
đứa cháu là to béo mạnh khỏe cả, ăn uống đủ các kiểu rồi nhưng mà đến cái ngày
mà vừa rồi ra tết anh cũng nằm ốm, nằm liệt cái đã. Anh nói: “Cậu Minh
ăn một bữa mà cậu vẫn khỏe mạnh, ai ốm cậu vẫn săn sóc vẫn lo được. Mà tại sao
ăn một bữa?” Thì từ đó mình thấy người ta chuyển hóa.
(06:27) Trưởng
lão: Nó có những cái điều kiện nó sẽ lôi cuốn, và đồng thời mình cũng
không làm gì được hơn là mình giữ âm thầm, mình âm thầm thôi. Bởi vì gia đình của
mình, con cái, vợ con của mình mình đâu có nỡ bỏ được. Cái đó là cái đạo đức rồi.
Cho nên mình âm thầm.
Trong khi một
tháng mình giữ gìn thọ Bát Quan Trai ước nguyện cho cả gia đình của mình đều có
sự thay đổi. Mình nói không nghe nhưng mà mình thầm ước nguyện cho họ: “Hôm
nay tôi giữ gìn tám giới này tôi ước nguyện cho con cái, cho cả gia đình tôi hướng
về Phật pháp làm việc thiện, sống điều thiện”. Mình ước nguyện vậy thôi rồi
mai mốt đùng cái nó nằm xuống nó đau láng lênh rồi bắt đầu nó lật đật nó lo ăn
chay hết, có cái tai nạn gì xảy ra cái nó hoảng sợ.
Chứ còn nói
thường thường nó vẫn bình thường không sợ đâu. Nhưng mà thế nào rồi nó cũng có,
cái ước nguyện của mình nó có để cho nó thức tỉnh chứ không có gì hết. Rồi gia
đình nó kéo về một cái hướng của Phật.
Với cái tâm
nguyện của con, con ước nguyện vậy đó, rồi cái gia đình của mình nó sẽ tốt hơn.
Chứ còn mình không bao giờ mình có, tại vì bây giờ mình nói không nghe rồi mình
tức, mình giận, mình buồn thì nó tạo thêm cái nhân quả. Còn cái này mình nói
nhưng mà mình không giận, không buồn gì hết. Rồi còn ước nguyện tốt cho gia
đình mình thay đổi nhưng mà nó sẽ thay đổi đó.
Phật tử
2: Con bạch Thầy
là Thầy dạy giùm con, thời đại giờ nhiều khi con cũng khó hiểu, bây giờ nó chỉ
biết ăn với chơi, ngoài làm việc thì đã đành rồi, nhưng được đồng nào nó ăn nó
chơi vậy thôi, chứ còn ngay như ốm đau nó cũng chả lo luôn. Tại vì con nói thật
với Thầy là con làm nghề thuốc Bắc, cho nên khi bệnh tật, ốm đau, cảm cúm nó đến
là coi như con tự giải quyết hết. Thế là nhiều khi nó ỷ vào hay là thế nào, như
bệnh nó nó cũng chả lo nữa.
Trưởng
lão: Nó ỷ lại,
nó ỷ vào đó.
Phật tử
2: Cho nên là sắc
thuốc lên cũng phải này nó, nhắc nó ba bốn lần khi đó nó mới nhớ nó uống. Cuộc
đời nhiều thấy…
Trưởng
lão: Nó ỷ quá rồi.
(08:14) Phật
tử 3: Bạch Thầy, con xuống thăm Thầy và Tu viện, con có mấy vấn đề. Từ
khi mà đang còn lõm bõm học xong lớp một, bây giờ đang học lớp một, thì ra
ngoài ao nhìn thấy cá, nhìn thấy người ta câu, thì thấy hay cũng ra đi câu con
cá. Câu không để về mục đích về để sống, để ăn uống, con nít thì thấy câu thì
hay. Ra câu thì thấy con cá thì câu, ban đầu câu thì thấy sau đó mới ngồi, hồi
đó đi cái dép cao su bạch Thầy, cuối cùng thì dép cao su nó rớt xuống dưới, con
nhỏ không biết tưởng là từ xa con thấy nó nổi con mới thò tay xuống là lấy được,
thò tay xuống là coi như ụp xuống dưới luôn là chìm luôn, quẩy một hồi là ra giữa
con sông, ra giữa chỗ cái ao đó.
Thì có cái
bà đang giặt chiếu (…). Lúc con ngồi trên bờ thì chắc bà cũng thấy, đến khi bà
vỗ chiếu bụp bụp một hồi thì bà ra bà thấy cái chỏm tóc, sau bà về kể lại thấy
chỏm tóc nổi lên bà mới cầm cổ bà kéo vô. Bà kéo vô thì đưa về ở nhà thì bữa
sau con mới thấy tỉnh lại. Sau con mới nhớ lại lúc đó mình suýt chết đuối.
Trưởng
lão: Chết một lần.
Phật tử
3: Bà đó bà cứu
khỏi chết đuối. Hồi đó còn trẻ thì con không biết luật nhân quả như thế nào,
sau con lớn lên con suy nghĩ, đáng ra chết rồi nhưng mà cái người đó cứu mình,
về sau không có ai thăm hỏi người ta, nếu như mình còn con nít không biết thì
người lớn đến mà cảm tạ người ta chứ, tại sao lại như thế. Con mới có cái suy
nghĩ đó luật nhân quả. Sau đó con mới hiểu được cái đôi chút sách vở về của đạo
Phật nhưng mà cũng rất là mơ hồ.
Rồi sau đó
con cũng có những cái thiên hướng đi về một cái tín ngưỡng nào đó. Ví dụ như là
Thiên Chúa Giáo, thì cuối cùng con cũng có một thời con có mấy cái vị đó rủ đi.
Nhưng mà con thấy tất cả các cái kinh Tân Ước, rồi tất cả những cái, con cảm thấy
không có cái chân lý gì cả, mà phải toàn cầu xin một cách vô vọng như thế. Con
có một cái sự suy nghĩ như vậy.
(10:42) Rồi
là đến năm trưởng thành thì trở thành một người thanh niên thì con vẫn bị rất
là nhiều cái sự đau khổ, kể cả ở gia đình bố mẹ cũng như ra ngoài xã hội, cũng
như là học đường rất là vất vả và thiếu thốn. Học lớp bảy thì bạch với Thầy con
vẫn bận cái quần đùi đi học và đi chân đất, không được như người ta, đi học thì
cũng thiếu đủ thứ từ sách, vở, giấy, bút cho đến này khác. Về nhà thì bố mẹ la
rầy như thế này thế nọ. Học hành thì chẳng chịu, chơi bời thế này thế khác.
Đến khi là hết
tuổi học thì con vào một cái trường, nhưng mà cái trường đó thì cuối cùng lại
do cái duyên như thế nào, cho nên làm sai cuối cùng con không đi được. Bực mình
cái duyên phận của mình trở ngại, người nó giận. Con xác định vào môi trường
quân đội.
Con vào môi
trường quân đội nhưng con suy nghĩ thế này: Trước đây mình ở nhà mình yếu gầy
thì thằng này thằng khác nó bắt dọa. Mình thấy học cho giỏi võ, về chơi lại, chứ
còn mình hiền … Cho nên là đi vào cái cơ sở của con chỉ có đi dạy đấm đá thôi.
Sau đó con đi vào môi trường quân đội và sau đó con ra Trường Sa. Nếu mà không
dừng ở nghĩ cái chuyện ác thì con vấy máu, tức là giết chúng sanh. Giết chúng
sanh thì con giết rồi nhưng con vẫn có một cái tâm niệm nếu như mà người vô tội
là không giết.
Làm gì thì
làm nếu mà lấy đạn pháo mà giết người ta thì bắn người như thế này thì con nhất
quyết không đó. Nhưng mà các cái loài động vật súc sinh ở trên biển thì con
cũng có phạm trong cái vấn đề là giết chúng sinh, nhưng mà con vẫn làm gì thì
làm nhưng trong thân tâm không được giết con người, con người là vô tội quá. Nếu
như mà họ không có ra lệnh cho mình giết thì mình tìm cách mình ngưng hoặc bắn
trật trở lại. Thì khi con đi như vậy thì con nghĩ được điều đó.
(13:01) Còn
sau đó thì đi tìm đạo và đi đến tất cả cái nơi chùa chiền, am thất rồi con thấy
cuộc sống mình tại sao có cái thời ngu dốt đến như vậy, trí tuệ mình không phát
triển và nói trước thì quên sau, nói sau thì quên trước. Cái trạng thái đó thì
do một cái gì đó nên tìm ông thầy cho giỏi mình bói xem thử cuộc sống của mình
sau này như thế nào. Đó, thì khi con mê tín.
Thì từ cái
chỗ mê tín đó mới gặp được trong chùa các chùa Đại Thừa người ta bày ông phải
đi theo Phật, thế này thế khác thì con cũng giải trình là đi theo đi hết chùa
này chùa khác, thì nghe bảo cứ cầu Phật đi. Cuối cùng con đi tìm. Cuối cùng mấy
năm trước ở gần đây là con có vào cái chùa của cái vị đó là nói về phái Khất
sĩ, đường lối ngày trước là của ông Tổ sư Minh Đăng Quang. Thì con cầm được cái
bộ chân lý đó thì con (…).
Sau đó thì
con có đủ duyên gặp được sách của Thầy và tất cả những cái của con tự phô tô về,
con mới góp nhặt tất cả những pháp thoại của Thầy, khi mà phô tô ra in đủ 10 tập
Đường Về Xứ Phật, và tất cả bộ Giới Đức Làm Người, từ khi đó con vẫn chưa dám
hành. Sau đó có duyên lớn là con gặp sư Pháp Ngộ và con chuyển đổi nhân quả của
con. Từ đó rượu và thịt là con không làm nữa.
Hôm nay con
có nhân duyên rất lớn gặp được Thầy và cô Út chỉ dạy về đường lối. Bây giờ con
đã hiểu trong luật nhân quả và tất cả nhân duyên của con, nhưng cái sự hành đạo
thì con chưa có. Mong Thầy cho con coi như sám hối để con có sự phát triển về
bước đường sau này trong nhân quả. Cảm ơn Thầy và cảm ơn cô chỉ dạy.
(15:35) Trưởng
lão: Được rồi, Thầy chấp nhận cho con sám hối. Vì trong cái khoảng thời
gian đó mình chưa có biết nên mình mới lầm lạc rất nhiều. Bây giờ gặp được Thầy
rồi, sám hối rồi thì bắt đầu từ đây về sau giữ gìn giới luật, ôm pháp mà tu tập
để cho nó thoát ra cái nghiệp khổ. Chứ còn đang khổ đó, chết đuối hồi nhỏ, mà
chết đuối nhiều lần chết chứ có phải một lần đâu. Rồi bây giờ mình được sống mà
được gặp chánh pháp như thế này là may mắn lắm đấy, chứ chết rồi lấy gì mà gặp.
Cho nên phải ráng con, ráng mà tập. Có Thầy dạy cho. Tội!
Phật tử
4: Kính bạch Thầy!
(…) Như thế là hôm con gặp cái duyên xuống chùa Long Đạm thì đến nơi thọ Bát
Quan Trai ở đó, con được quyển sách Đường Về Xứ Phật của Thầy tập 2. Đợt đó là
nhờ chú Minh gửi cho mấy cái chùa đó, mấy cái người ở chùa đó cho con mượn, con
cũng đưa về.
Kính bạch với
Thầy con lấy quyển sách đó về, xong con đọc cho vợ con nghe, gia đình nhà con
là đang thờ đức Quan Thế Âm, thì con là tổ trưởng chịu trách nhiệm cho họ khoảng
trên 5-7 chục người. Cho nên cứ tháng là mùng 1, 30, rằm và 14 là đều cầu an cầu
siêu, tụng kinh, gõ mõ theo các thầy hướng dẫn con thực hiện như thế. Sau con
nhận quyển sách đó về là con mừng lắm, con đọc cho, con đọc là con khóc (…)
Khi đó cũng gặp duyên là sư Pháp Ngộ về, sau đó sư Pháp Ngộ đi rồi thì con cũng
trao đổi với họ. Bản thân con và vợ con đã đi vận động được đôi người thôi chứ
chưa được nhiều (…).
Nhờ Thầy cho
con thêm minh mẫn để con về hướng dẫn cho đạo hữu theo đường chánh pháp cho
đúng đắn hơn.
(19:24) Trưởng
lão: Thế nào con cũng sẽ đạt được cái ý nguyện của con, con dẫn những
đạo hữu, những pháp hữu mình đang tu tập từ lâu tới giờ đi sai, bây giờ mình đã
ngộ được, rồi bắt đầu mình sẽ dẫn dắt những người đó. Đồng thời thì nó có những
cái băng, cái đĩa mà Thầy đã giảng cho mấy con thọ Bát Quan Trai đó, họ sẽ thấy
và họ đọc những sách của Thầy lần lượt họ sẽ theo hết, họ không còn có người
nào sót đâu.
Con yên tâm
đi, lần lượt rồi họ cũng phải đi tìm kiếm những cái điều kiện đúng đắn. Bởi vì
chánh pháp khi có rồi thì lần lượt nó sẽ lan rộng ra, nó không có đứng lại một
chỗ đâu. Thầy nói Thầy không nói ra chứ Thầy nói ra là lần lượt nó lan ra khắp
hết à, chỗ nào rồi cũng tới hết.
Cho nên mấy
con có cái tâm tha thiết như vậy thì chắc chắn là nó không bao lâu đâu. Tất cả
những pháp hữu, đạo hữu của con nó sẽ hướng đến cái chỗ tu tập tốt chứ không có
gì đâu.
Với giảng lại
cái danh từ mà thường thường người ta gọi là đạo hữu đó, thì theo bây giờ mấy
con gọi là pháp hữu. Bởi vì mình tu tập một pháp gọi là pháp hữu. Tức là bạn đồng
pháp đồng tu. Còn đạo hữu là cái người đồng đạo. Thành ra đạo thì mình lầm. Vì
cái danh từ đó nhiều cái tôn giáo người ta gọi nhau. Còn mình lấy danh từ gọi
là pháp hữu, bởi vì pháp của mình là pháp Nguyên thủy. Còn cái người đó họ pháp
khác là khác đó. Cho nên pháp hữu là những người huynh đệ của mình kêu là pháp
hữu con. Pháp hữu, bạn bè cùng pháp.
Phật tử
5: Kính bạch Thầy,
con đi theo bên Đại thừa là từ năm 1994. Hồi con đi xây dựng kinh tế ở Đắk Lắk.
Hồi đó là tu theo chùa Long Đạm, chùa Khải Đoan ở Buôn Ma Thuột của sư Thích
Châu Quang. Hồi đó quy y thì con viết danh sách lên rồi thầy quy y gửi về chứ
cũng không lên trực tiếp làm vì số lượng đông người. Thì từ hồi đó cho đến nay
con toàn đi theo bên Đại thừa thì cũng tụng niệm, rồi làm các công việc rất
siêng năng, ngày nào cũng nhớ niệm Phật cả. Cũng chính niệm Phật rồi đi theo cả
Mật tông cũng làm hết, nhưng thực tế chưa đạt kết quả chi cả.
Sau khi mà gặp
Đường Về Xứ Phật con đọc mấy cuốn xong con thấy hay quá con đi theo. Từ đó con
ăn chay trường, một tháng sau là con ăn một bữa, thọ Bát Quan Trai cho đến giờ.
Như vậy trong quá trình tu tập thì con bạch Thầy là con hiểu và tin tuyệt đối rồi
nhưng mà cái việc tu tập của con chưa được kết quá lắm. Trong quá trình tu hơi
thở thì nhiều khi nó cũng chưa được thông thoáng thưa Thầy, về Định Niệm Hơi Thở.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét