290- DỤC LẬU, HỮU LẬU, VÔ MINH LẬU
(1:03:31) Phật
tử: Xin Thầy giảng cho con lại về Dục Lậu, Hữu Lậu và Vô Minh Lậu ạ?
Trưởng
lão: À. Bây giờ Thầy
nói như thế này để cho thấy cái Dục Lậu. Cái Dục Lậu là khởi ham muốn. Ví dụ
như mình thấy cái bánh muốn ăn thì mình biết đây là Dục Lậu, phải không? Còn
cái Hữu Lậu, một cái vật mà mình có mà người ta xin mình không cho là mình bị Hữu
Lậu. Mình tiếc đó là Hữu Lậu đó. Cũng như bây giờ Thầy có đồng hồ mà con xin,
Thầy không cho con là Thầy bị Hữu Lậu. Còn Thầy cho con là Vô Lậu. Thầy cho con
biết thêm là cái Vô Minh Lậu, người ta nói gì đó mà mình phiền não tức là mình
Vô Minh. Còn mình không có Vô Minh thì không có phiền não. Rõ chưa?
Phật tử: Dạ
Trưởng
lão: Rõ rồi. Khi nào
mà có cái gì mình sinh chướng, thấy người ta đi đó mà mình chướng thì tức là Vô
Minh, còn mình không chướng tức là Không Vô Minh. Thầy giải thích để rõ thôi.
Phật tử: Trong lúc tu Tứ Niệm Xứ, con thấy
có 6 cái Tưởng, tức là Sắc Tưởng, Thanh Tưởng, nó tới thì có phương pháp gì để
đẩy lui nó?
Trưởng
lão: Mình đối trị
cái pháp đó bằng cái Pháp Như Lý Tác Ý của mình. Mình biết "Đây
là cái Sắc tưởng, mày hãy lui đi. Ở đây hoàn toàn, ta sử dụng ý thức cho nên
mày không được xen vô." Mà nếu mà nó không chịu lui. Nó cứ hiện
hình ảnh đó hoài thì tức là tao đứng dậy đi cho mày hiện. Mình đứng dậy đi kinh
hành. Tao không thèm ngồi đó nữa thì nó sẽ xả. Còn Thinh Tưởng nó cũng vậy. Bây
giờ cứ nghe âm thanh nói hoài. Nhất định "Mày là thinh tưởng,
mày phải rời khỏi đây. Tâm phải thanh tịnh, không có nghe tiếng bậy bạ. Vậy cái
Thinh tưởng này phải đi. Mà nếu mà không đi tao đứng dậy tao xả. Mày cũng phải
đi”.
Phật tử: Thưa Thầy, trong lúc tu mà chưa đến
bữa ăn mà nó đói tức là Dục Lậu ạ?
Trưởng
lão: Là Dục Lậu đó!
Phật tử: Khi đó thì quán thế nào?
Trưởng
lão: Quán mình
nói: "Giờ ăn thì phải đúng giờ ăn thì ăn chứ không phải mày
đòi. Bây giờ đây mày đòi là do cái tâm tham của mày rồi. Dục Lậu rồi, cho nên
vì vậy còn lậu hoặc là còn thấy đói. Cho nên mày phải đi đi. Tao nhất định là
tao không theo mày". Do đó tới giờ ăn, ít bữa hôm sau, cứ
đúng giờ ăn con ăn, nó quen. Còn con thấy bây giờ đói, giờ mới chưa tới 11 giờ
mà nó muốn đi ăn, con đi ra bưng cơm ăn thì nó sai con rồi đó. Tức là con bị Dục
Lậu. Phải không?
Phật tử: Như con lúc 2 giờ dậy tu hành thì bắt
đầu nó đói mà mình ngủ thì nó không có đói.
Trưởng
lão: Vậy là nó bị Dục
Lậu cho nên mình ra lệnh: "Mày là Dục Lậu, mày làm cho tao khổ,
mày đói, mày là cho tao muốn ăn cho nên nó mới khổ. Nó mệt hoặc này kia, do đó
nhất định là mày không có được đói. Tao bây giờ tao chết, nhất định là tao cũng
phải giữ giới luật."
Cho nên mình
ép, mình ra lệnh nó, mình không làm theo nó. Ít bữa cái nó hết trơn, mà nó
không có đói. Mình là anh hùng, mình chiến thắng. Mình là chiến sĩ mà. Mình thắng
mình là cái chỗ này nè. Nhất định nó thế nào nó cũng sai mình tầm bậy rồi. Thì
do cái sai tầm bậy đó là Dục Lậu rồi cho nên mình quyết định là thấy mặt: "Tao
biết mày là Dục lậu, mày làm khổ biết bao nhiêu đời rồi. Bây giờ tao đi tu rồi,
mày còn muốn đến đây mày làm khổ nữa sao được. Tao nhất định tao quyết dứt mày
ra".
Bây giờ thí
dụ nó làm gì đi nữa. Con không làm theo nghe nó thì tức là con làm chủ đó. Hiểu
không? Cho nên vì vậy gặp Thầy mà thứ đó là Thầy quét nó ra, đói chết bỏ bây giờ
mày nằm đó mày chết, chứ tao nhất định không ăn. Đúng giờ ăn. Mà như vậy mà nó
quen đó mấy con. Mình phải làm chủ chứ. Bây giờ lý luận gì tao cũng không nghe.
Bây giờ mày chết bỏ chứ nhất định, tao không nghe lời mày nữa. Tao làm chủ mày
mà chứ đâu để mày sai tao.
Phật tử: 5 hơi thở kinh hành là mình ước lượng
5 hơi thở chứ không có được đếm ạ?
Trưởng
lão: Ban đầu mình đếm,
sau đó nó quen rồi thì ước lượng. Nghĩa là tới khoảng thời gian đó buộc cái
pháp hướng nó phải đi ra thôi.
(01:07:11) Bởi
mình tu tập quen rồi. Mới đầu thì mình đến một, hai, ba, bốn, năm hơi thở. Nhất
định là phải hướng ra. Chứ mới đầu mà con ước lượng, nhiều khi ngồi im quá mà
tác ý ra cái nó động, cứ ngồi luôn đó, tức là nó mất pháp hướng rồi. Phải
không? Cho nên bây giờ mình đếm một, hai, ba, bốn, năm. Tác ý ra, không có cãi
lệnh, tác ý ra nó hướng tâm nó nhắc, rồi mình hít thở lại một, hai, ba, bốn,
năm thì mình tác ý. Mình làm chủ, mình điều khiển mà.
Sau khi quen
rồi, con không ước lượng, tới đó, nó cũng nhắc nữa. Con cứ thở tự nhiên, con
không đếm, cái tới chừng đó, nó nhắc ra à. Tự nó, nó nhắc ra tới đó nó nhắc, nó
giữ ý tứ của chúng ta. Còn chừng nào cái tâm nó không phóng dật, nó quay vô được
rồi thì con không cần nhắc gì nữa. Nó định rồi. Tới đó tại nó định rồi, nó
không nhắc nữa.
Phật tử: Tức là có người thứ ba rồi đó
Trưởng
lão: Đúng rồi, nó có
người thứ ba rồi đó.
Phật tử: Kính bạch Thầy, giống như ngồi ở
môi trường thân cho ấm áp, kín đáo, đừng có để muỗi cắn. Chọn môi trường không
có tiếng ồn, rồi quán xét thấy Thân- Thọ- Tâm- Pháp không có chướng ngại, thì bắt
đầu nó kêu nó vô hơi thở.
Trưởng
lão: Kêu nó định vô
hơi thở. Mình ngồi quan sát coi nó theo hơi thở làm sao
Phật tử: Đồng thời mình hướng tâm, mình nhắc
tâm. Kiểm lại nữa.
(01:08:24) Trưởng
lão: Hướng tâm nhắc lại nữa. Đúng đó. Cái đó là Tu Tứ Niệm Xứ đó. Con có trục
trặc không? Nó không trục trặc thì nó thanh thản. Biểu nó định vô hơi thở.
Phật tử: Thí dụ như nó bị tê giò, tê cẳng
thì ra lệnh
Trưởng
lão: Ra lệnh: "Bây
giờ tê giò, tê cẳng phải xả đi. Cái Thân Thọ mà tê này phải xả".
Mà mình ngồi thấy nó không hết tê. Tao biểu mày xả, mày không nghe tao, tao đứng
dậy, xem mày còn tê không. Rồi nó phải xả thôi. Phải không, con thấy không? Thì
sau đó, mình ra lệnh cái nó ngán mình rồi. Ông này ông bảo đừng có tê mà nó còn
tê, thì coi chừng ông ấy đứng dậy.
Cho nên vì vậy
mà bắt đầu nó hết tê. Mình ngồi nó cũng không tê, bởi vì mình tập ra lệnh, sau
đó nó có đau nhức cái chỗ nào, mình ra lệnh, tự nó, nó đi chứ mình khỏi cần phải
xả như vậy. Như bây giờ, rù rì nó không nghe, nó còn tê. Mình đứng dậy đi, cái
nó hết. Con hiểu chỗ đó không? Chứ đừng có để ráng ngồi chịu tê
Phật tử: Cái Tứ Niệm Xứ đó Thầy. Mình ngồi,
rồi mình đi, mình đi kinh hành, bình thường trong bốn oai nghi ạ?
(1:09:28) Trưởng
lão: Thân - Thọ - Tâm - Pháp chứ không phải là tu Thân Hành Niệm hay Chánh
Niệm Tỉnh Giác. Nó không có cần, Thầy nói bây giờ đứng dậy đi. Bây giờ ví dụ
như mình tu Tứ Niệm Xứ, đứng dậy đi cũng vẫn là quan sát Tứ Niệm Xứ đó. Mình đi
mà trong khi mình giữ hơi thở, tâm nó quay vô.
Nhưng mà khi
đi đúng cái khoảng thời gian năm- mười hơi thở cái mình nhắc quan sát Tứ Niệm Xứ,
vẫn đi mà quan sát Tứ Niệm Xứ đó. Tứ Niệm Xứ là đi, đứng, nằm, ngồi đều tu hết.
Mà ngồi tư thế nào cũng được chứ không phải đợi ngồi kiết già đâu. Nghĩa là tu
Tứ Niệm Xứ là nó không có đòi hỏi phải kiết già. Lúc nào cũng tu được, chỗ nào
cũng tu được hết nhưng mà phải yên tĩnh, phải sống độc cư. Cái điều đó là đặc
biệt phải có. Chỗ không yên tĩnh là không tu được.
Phật tử: Kính bạch Thầy, con làm việc con
hay tu tập trung trên hơi thở cũng được ạ?
Trưởng
lão: Cũng được. Coi
như cái chỗ mà để cái tâm nó nghỉ ngơi là hơi thở. Gọi là định đó, là nó nghỉ.
Phật tử: Thưa hỏi
(1:10:39) Trưởng
lão: Nó bị nó bám vô hơi thở. Nó định, thì biết rồi như vậy, nhưng mà cái Định
đó nhiều khi nó bị tưởng nữa. Con nên nhớ rằng cái tâm mình chưa ly dục, ly ác
pháp. Người ta còn nói mình còn tức giận thì mình biết cái định này là định tưởng.
Nó cũng bám vô hơi mà nó là định tưởng là cái tâm chưa ly dục.
Phật tử: Nó có thời gian, nó bị gián đoạn…
nó đòi, nó tham, nó muốn …
Trưởng
lão: Nó quán hơn, đừng
có để cho nó định. Bởi định đó là định tưởng. Thành ra nó gây cho mình thích thú
ở trong cái định. Nó tham cái định. Thì cái đó là cái sai rồi. Ở đây nó không
có ham, mà nó ham ly dục ly ác pháp thôi.
Phật tử: Trong vòng năm hơi, mười hơi là phải
quán ạ?
(1:11:22) Trưởng
lão: Phải tác ý, phải quán thôi, để cho nó giữ ý thức của nó chứ không khéo
nó thích thú ở trong cái định. Mà cái định đó là định tưởng. Thầy nói định tưởng
còn định của Phật là do ly tham, sân, si. Tâm hết tham, sân, si là tự động nó
quay vô thôi. Chứ nó không phải bây giờ mình ngồi là nó bắt đầu nó quen bởi vì
mình tập, hồi nào tới giờ mình chưa có biết cách thức tu cho nên mình cứ lấy
hơi thở để mình tập trung cho nên bây giờ cái tâm của mình nó quen với hơi thở
chứ còn sự thật ra cái tâm chưa ly dục ly ác pháp, nó ức chế.
Cho nên bởi
cái người mà hướng dẫn sai rồi nó sẽ tu sai, đến bây giờ nó khó gỡ. Bởi cứ ngồi
lại nó quay vô nó định mà nó định nó ức chế. Nó không chịu xả cho nên nó tác ý
ra nó cũng không chịu nữa. Nó không chịu tác ý, tác ý ra bị động. Cho nên nó cứ
ngồi im vậy, nó biết hơi thở ra vô thì nó thích. Cho nên đó là cái bệnh, cái bệnh
thiền. Mấy người tu thành bệnh thiền chứ không phải thiền, không phải định.
Phật tử: Thầy nói con hiểu rồi.
Trưởng
Lão: Cái bệnh
thiền. Cho nên nó thành bệnh nó mới thích. Còn cái này tự động nó không có
thích. Ly dục ly ác pháp nó sinh hỷ lạc. Hỷ lạc không phải cái thích của mình.
Nó đến với mình mà nó đến một cách tự nhiên do ly dục sinh hỷ lạc. Thành ra cái
hỷ lạc đó nghe nó thanh thản, an lạc, nó không có thích. Mà tại vì cái tâm nó
an lạc chứ mình đâu có thích gì đâu. Nó không có cái thích ở trong đó. Có cái
thích là nó trật. Quý vị cứ ngồi thiền mà thích thì tức là mấy người đang dục.
Phật tử: Đúng rồi nó tham.
Trưởng
lão: Tham! Bởi vậy
Thầy nói nó sai. Thầy nói ngưng, xả cái này đi. Tu cho đúng. Không chịu.
Thôi bây giờ
các con chuẩn bị về. Lo để tối rồi. Còn con bây giờ cần cái gì Thầy sẽ dạy cho.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét