276- ĐI KINH HÀNH NHANH HAY CHẬM
(01:21) Phật
tử 1: Thưa Thầy, cái đi kinh hành mà tỉnh thức theo từng bước đi đó
thì đi mau được không Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ
con. Tùy theo cái đặc tướng của mình mình đi. Mình đi mình nhiếp tâm được ở
trong, tỉnh thức được ở trong đó được thì mình đi mau cũng được.
Phật tử
1: Đi mau, đi sẽ
xả niệm được?
Trưởng
lão: Được con, được.
Được chứ không có sao hết.
Phật tử
2: Đi sao mà
cái tâm mình chú ý bước chân?
Trưởng
lão: Tâm mình chú ý
bước chân được là được, đó là tỉnh thức rồi.
Phật tử 1: Tại con cũng không biết, con thấy
đi kinh hành thì cứ đi chậm chậm. Nhiều khi con muốn đi mau.
Trưởng
lão: Rồi, con đi mau
là tại cái đặc tướng con. Con đi mau mà con nhiếp tâm con được cũng tốt. Đó là
tỉnh thức đó con, không có sao. Nhưng mà về cái vấn đề mà đi Thân Hành Niệm đó,
đi từng cái hành động con nhớ, nó chậm quá nó cũng không được nữa con, mà nó
nhanh quá cũng không được. Nhanh quá thì mình không bắt kịp được cái hành động
đó.
Mình tạo cái
Thân Hành Niệm là mình tạo ra riêng rẽ ra từng cái hành động, để cho mình chú ý
cho kỹ thôi, đặng mình điều khiển từng cái hành động của nó. Đó là cái Thân
Hành Niệm. Do như vậy, thì cho nên vì vậy mà có nhiều người họ quá chậm, quá chậm
rồi họ tác ý từng cái bước đi. Bởi vì khi đó, bắt đầu mới tập thì con thấy: “Dở
gót lên - Đưa chân lên - Đưa chân tới - Để xuống - Hạ gót”, thì lúc bấy giờ
mới tập thì con ra lệnh vậy.
Nhưng mà sau
đó rồi nó quen rồi, thì con không có ra lệnh đó. Con bảo: “Bước”, thì
cái tâm của con, toàn cái ý thức của con nó chú ý vô cái chân con, thì tự nó
nhón gót lên, tự nó đưa lên, tự nó đẩy tới, tự nó để xuống, nó hạ gót xuống. Nó
cứ nhịp nhàng, nhịp nhàng. Mình không có nhắc từng chút, từng chút, nhưng mà
cái biết của mình nó biết trước cái hành động. Dở gót lên là nó biết, chưa dở
nó biết rồi.
Tới chừng
đưa chân lên, rồi đẩy, đưa chân tới, để xuống, rồi hạ gót xuống, nó đều theo từng
cái hành động, cái thao tác của cái bàn chân, cái bước chân của nó. Đó thì mình
tập, mới đầu thì mình ra lệnh làm cho nó quen thôi, sau đó thì mình bỏ bớt.
Mình bảo “Bước!” thì cái đó nó biết dở gót lên, rồi đưa chân lên, đưa
chân tới, để xuống, hạ xuống.
Phật tử 1: Thế thì nó khỏi nhắc đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Khỏi nhắc con,
không có nhắc mấy cái đó đâu. Không có nhắc nữa, mà nó tự động cái mình biết. Hễ
khi nào mình biết rõ từng cái hành động của cái bàn chân của mình bước đi đó,
cái chân của mình bước đi có từng hành động, thì mình không có tác ý nữa. Mình
chỉ cần ra lệnh chung đó: “Bước!”, thì bắt đầu nó dở lên, rồi nó dở chân
lên, đưa chân tới, để xuống, hạ gót xuống. Những hành động nó liên tục, liên tục,
liên tục. Mà chân này rồi tới chân kia, nó nhịp nhàng, nhịp nhàng. Đó gọi là Niệm
Giác Chi con. Cái Niệm của Thân Hành nó hiện ra.
Cho nên mới
đầu thì mình tu tập, mình rèn luyện cho nó quen. Sau đó cái mình chỉ cần bảo: “Bước!”,
cái mình thấy nó, bước cái nó biết, phải dở gót lên, rồi nó dở chân lên, đưa
chân tới, để xuống, hạ gót xuống. Nó biết liền, liền, liền, liền, liền. Rồi
chân này nó cũng bước nó cũng biết liền, liền. Chân kia nó bước nó cũng biết liền,
liền, liền, liền, nó nhịp nhàng lắm con.
Phật tử 1: Con thấy cái Thân Hành Niệm con
thích, tại đi điều khiển thấy nó nhịp nhàng mà nó…
Trưởng
lão: Nó nhịp nhàng bởi
vì nó dở lên dở xuống, dở lên dở xuống, nó làm cái chân mình dịu dàng lắm.
Phật tử 1: … mà thấy nó tỉnh thức theo cái…
Trưởng
lão: … theo cái nhịp
đó đó, theo cái nhịp của cái Thân Hành của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét