272- ĐẠO ĐỨC CỦA ĐẠO PHẬT LÀ ĐẠO ĐỨC NHÂN BẢN
(3:37) Như
chiếc áo của các cư sĩ, thì hầu hết là chúng ta phải sống đạo đức, vì chúng ta
một loài động vật. Là 1 loài động vật như muôn loài động vật khác, nhưng chúng
ta hơn chúng là chúng ta có đạo đức. Nếu một, hai người đó đánh lộn, sân, giận
dữ nhau, thì hai người này là một con thú vật, chứ không phải là con người. Vì
con người không thể nào, không thể nào đánh lộn, không thể nào chửi lộn như vậy
được. Nó có cái đạo đức, nó không làm khổ mình, khổ người, thì nó không thể nào
là con thú vật.
Cho nên đạo
đức của đạo Phật là đạo đức nhân bản, nó thoát ra khỏi cái bản chất của thú vật.
Con người chúng ta hiện còn đang mang bản chất của loại thú vật. Vì vậy mà chúng
ta không học đạo đức, chúng ta là con thú vật. Con thú vật nó có thể nó trở
thành ác thú, nó có thể giết hại biết bao nhiêu loài thú khác. Con người độc lắm,
cho nên nó là con ác thú. Cho nên đức Phật xác định, xác định con người rất
khó. Khó là vì con người phải có năm cái điều thiện.
Hiện giờ
chúng ta thấy con người rất đông chứ gì? Đâu có khó đâu. Người ta sanh con người
rất nhiều chứ gì? Nhưng con người mà sống 5 điều thiện không có. Người mà không
sát sanh, chúng ta thấy không có. Người mà không trộm cắp, chúng ta thấy không
có - không tham lam đó. Người mà không nói vọng ngữ chúng ta thấy không có. Người
mà không tà dâm, chúng ta thấy không có, phải không? Người mà không uống rượu,
không say sưa nghiện ngập rất là ít, rất là hiếm. Vậy mà tìm được con người mà
năm cái điều thiện này, mà là con người thật sự đó, thì chúng ta không thấy có ở
trên hành tinh trong thế gian này, phải không? Rất khó tìm con người đó.
Cho nên đức
Phật nói khó, con người khó, khó như con rùa mù tìm bọng cây giữa biển, có đúng
không?
Bây giờ
chúng ta thấy con người quá đông, nhưng mà ai sống được 5 điều thiện này?
Không! Như vậy con người quá khó.
Vậy thì hôm
nay chúng ta muốn làm con người thật sự là con người, để thoát ra cái bản chất
loài động vật, thì chúng ta hãy sống 5 cái điều lành này. Vậy thì 5 cái điều
lành này đó là với tiêu chuẩn để chúng ta xây dựng được cái Đạo Đức Làm Người.
Từ 5 cái điều lành này, mà chúng ta sống đúng thì chúng ta không làm khổ mình,
khổ người. Từ 5 cái điều lành này chúng ta suy ra, chúng ta trở thành 1 cái bộ
đạo đức, đạo đức nhân bản. Nhân bản tức là cái gốc làm người mà. Cho nên cái đạo
đức này nó mới giúp chúng ta là con người thực sự con người. Không khéo con người
chúng ta sẽ trở thành là con thú vật.
Hôm nay học
đạo Phật thì chúng ta phải học đạo đức, chứ đâu phải nói Nho giáo mới có đạo đức.
Đạo đức của Nho giáo là đạo đức phong kiến: Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, tam cang
ngũ thường. Còn đạo đức của đạo Phật là đạo đức không làm khổ mình, khổ người,
đạo đức nhân bản. Bất kỳ cái giai cấp nào trong xã hội đều thực hiện được cái
giai cấp này, đều thực hiện được cái đạo đức này. Còn cái đạo đức của Nho giáo
là chỉ thực hiện cho giai cấp của sĩ phu. Chứ còn con người bình dân chúng ta với
không nổi, vì chúng ta không thể hiểu được. Còn trái lại, cái đạo đức của đạo
Phật, mọi con người là cái người cùng đinh, người tôi tớ, người hèn mạt nhất
trong thế gian này vẫn sống, vì sống lợi ích cho họ. Nếu họ không sống lợi ích
cho bản thân họ thì họ trở thành một con thú vật.
(6:23) Cho
nên cái đạo đức này là đạo đức của đạo Phật để giúp cho con người giải thoát,
vì vậy mà đạo Phật gọi là đạo giải thoát. Mà giải thoát bằng cái gì? Bằng trí
tuệ. Cho nên đức Phật nói: "Trí tuệ ở đâu thì đạo đức ở đó, đạo
đức ở đâu là trí tuệ ở đó". Người có trí mà không có đạo đức, thì
người đó không phải là người có trí. Một người có bằng Tiến sĩ, có học thức giỏi,
có hiểu biết, kinh điển thông suốt, mà sống hoàn toàn không đạo đức là người đó
không có trí tuệ. Người đó chỉ nhẩm lại, nhai lại đờm dãi, tích luỹ lại cái sự
hiểu biết một cách rất cạn cợt của thế gian. Không có đạo đức, không có giải
thoát cho mình.
Cho nên đạo
Phật rất đơn giản, rất dễ dàng. Vì chúng ta sống đúng đạo đức là chúng ta sẽ giải
thoát. Cho nên ở đây, Thầy nói có tu hành gì đâu? Như nãy giờ Thầy nói, bây giờ
chúng ta bắt buộc mình phải tập trung trong hơi thở, phải đi kinh hành, phải tập
trung cho biết đi, biết đứng. Làm cho chúng ta lại thêm những cái công việc
làm. Thành ra chúng ta, thay vì chúng ta phải được nghỉ ngơi, phải được an ổn,
phải được khoẻ khoắn. Bây giờ chúng ta lại tu tập thêm những cái pháp, làm
chúng ta phải quá nhọc nhằn, phải không?
Chúng ta chỉ
cần giữ tâm mình thanh thản, an lạc và vô sự. Thấy nó thanh thản, an lạc, vô sự
thì nó không chướng ngại pháp, nó không ác pháp, thì nó là đạo đức không làm khổ
mình, khổ người. Bây giờ có người khác chửi mình, bây giờ đó mình mới có đủ
chuyện mình làm việc nè. Bây giờ người ta chửi mình, thì mình đừng có giận, thì
như vậy mình không giận, thì tức là mình đạo đức chứ gì? Mình không chửi lại người,
tức là mình đâu có làm ác pháp. Mà mình không làm cho mình giận thì tức là mình
đâu có ác pháp. Còn người ta chửi mình, mà mình tức giận, tức là mình mang ác
pháp. Thì rõ ràng là mình đang ở trong ác pháp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét