261- LÀM CHỦ SỰ SỐNG CHẾT BẰNG THIỀN ĐỊNH
(50:44) Trưởng
lão: Chừng nào mấy con có sức Thiền Định, mấy con muốn chết hồi nào chết,
muốn sống hồi nào sống. Người tu theo đạo Phật là thứ nhất làm chủ bệnh, thứ
hai làm chủ chết, chết không phải chết có bệnh. Còn hầu hết mọi người ở trên thế
gian này chết phải bệnh rồi mới chết, không có người nào không bệnh mà chết trước
đó.
Bây giờ, nói
thí dụ như bây giờ, đi vừa mạnh, với thức dậy đi ra cái bắt đầu té xỉu, té xuống
chết, thật sự đó là đứt mạch máu não chết chứ đâu phải là đi hụt không mà chết
đâu, đâu có, phải bệnh chết chứ đâu phải khi không mà chết được đâu. Còn cái
này không đứt mạch máu não gì hết, tui muốn chết tui bảo: “Chết!” là
nó tịnh chỉ hơi thở nó chết mấy con.
Cho nên là
mình làm chủ cái chết mà, còn cái kia tui muốn chết, tui đâu có muốn chết đâu
mà đi sao xiêu xiêu, xiêu xiêu rồi té xuống cái, rồi chết, cái cả nhà chạy ra đỡ
vô, thôi, rồi xíu cũng chết. Đó là thực sự là bệnh chết đó mấy con, mà chết đột
ngột, chết thình lình, chứ chưa có người nào mà chết mà bảo rằng tui chết, tui
bảo chết là chết, sống là sống, thì chưa có người nào.
Nhưng mà đời
mấy con còn có một người làm được điều này, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi
nào sống, tự tại. Còn bây giờ cái thân nó muốn đau đuổi nó đi, nó hết đau làm
sao nó chết được mấy con?
Bây giờ Thầy
còn muốn sống chứ gì, mà bây giờ cái thân Thầy nó hoại nó muốn chết chứ gì? Thầy
bảo: “Thọ này đi chứ không có chết đó nha!”, nó đi mất, lấy gì chết?
Có đúng không, mấy con thấy không? Làm sao chết, nó có bệnh nó mới chết chứ nó
không bệnh làm sao chết được?
(52:05) Bây
giờ Thầy sống bây giờ 100 tuổi cũng không chết, mà Thầy muốn sống 200 tuổi nó
cũng phải sống thôi, nó không dám cãi Thầy, nó đâu có bệnh được mà chết. Chừng
nào nó có bệnh nó mới chết chứ, còn bây giờ nó không có bệnh nó phải sống thôi
chứ gì!
Nhưng mà bây
giờ Thầy muốn chết, nó đâu cần phải nó có bệnh mà chết, Thầy bảo, tịnh chỉ hơi
thở, ngưng lại, vào Tứ Thiền cho Thầy! Thì lúc bây giờ thân tâm Thầy nó vào Tứ
Thiền, một trạng thái rất an lạc. Rồi nó, bởi vì cái trạng thái của Thiền đó nó
ngưng hơi thở, có phải không mấy con?
Thầy bảo bây
giờ xuất ra khỏi cái trạng thái Tứ Thiền, vào trạng thái Niết Bàn thì thân tâm
Thầy nó vào đó, thì lúc bây giờ (…) mấy con đem chôn đi, có phải Thầy làm chủ
không? Thầy làm chủ bằng pháp Phật đàng hoàng, bằng phương pháp, có phương pháp
chứ đâu phải nói suông suông được!
Đâu phải
nói, à tui nhập định như ông Bàng Uẩn, đứa con gái ổng nó dụ, nó gạt ổng, ổng
tính ổng lên cái sàn thiền, ổng ngồi cái ổng nhập, ổng nhập định ổng chết đó,
thì nó gạt ổng nó nói: “Ba ơi ba, ba ra coi mặt trời với mặt trăng nè”.
Ổng tu tới mức độ này mà ổng còn bị con gái ổng gạt chứ gì, cái cô con gái ổng.
Cái ổng chạy ra ổng coi, nó trèo lên sàn thiền ổng nó ngồi, nó nhập định,cái nó
chết.
Cái bắt đầu ổng: “Con
này giỏi thiệt chứ, ta định ta nhập Niết bàn, nó còn nhập trước nữa, thôi chôn
cất nó xong đi”. Rồi chôn cất xong, rồi ổng nhập Niết Bàn. Thì bà vợ ông
Bàng Uẩn về bả nói, đây là cái gia đình thiền định mà, thì bà vợ ổng về: “Cha
con ông Bàng Uẩn này giỏi thiệt chớ”, cho nên vì vậy bả nói giỏi thiệt, “Hai
cha con mấy người đi trước, bỏ mẹ con tui ở lại hả?”, thì bả mới đi ra bả mới
nói với thằng con trai đang cày ruộng ở ngoài ruộng.
Nhưng mà thằng
con trai nó biết cha nó chết rồi, cho nên nó dừng trâu lại, nó ngồi đó, nó đứng
lại đó nó nhập diệt, nó nhập định, nó nhập diệt nó bỏ thân. Bả ra tới, thằng
hai chết rồi, thôi giờ bả lo chôn cất nó chứ sao. Cha con Bàng Uẩn này giỏi thiệt,
cha con gì chết hết, bây giờ chỉ còn mình bả!
(54:02) Cho
nên cuối cùng xong xuôi bả cũng vào trong cái hang, bả mới nhập diệt trong núi,
bả chết. Bởi vì đâu còn ai chôn cất bả nữa đâu, bả phải vô trong hang núi bả tịch.
Người ta nói Thiền Định như ông Bàng Uẩn đó, nhưng mà sự thật ông Bàng Uẩn nói
cái điều đó mà không có pháp, làm sao mà làm cái chuyện đó được đâu? Có phương
pháp đàng hoàng cách thức như thế nào chứ!
Còn ông Phật,
ổng muốn bỏ thân ổng, ổng muốn vào Niết Bàn, ổng mới hứa trước với Phật tử, 3
tháng nữa ổng sẽ nhập Niết Bàn, rồi ổng mới đi về cái nơi Sa-la Song Thọ.
Xong rồi, ổng
đến đúng ngày giờ, đúng 3 tháng, ổng mới nhập từ Sơ Thiền đến Tứ Thiền, rồi từ
đó ông xuất ra, xuất vô 3 lần để ổng nhắc nhở cho Phật tử, cho chúng đệ tử của
ông biết rằng đây là con đường mà làm chủ sự sống chết, cho nên khi nhập vào Tứ
Thiền rồi vào Niết Bàn, xuất ra khỏi Tứ Thiền rồi vào Niết Bàn , là ổng bỏ báo
thân, bỏ cái thân này.
Đâu, có
phương pháp đàng hoàng chứ, đâu phải, nói như gia đình ông Bàng Uẩn thì đâu được,
có phải không mấy con? Khi không mà ngồi thiền, thiền gì đây? Ông làm sao ông
làm cái chuyện này, ông phải nói phương pháp chứ, ông nói Thiền Định, ai nói
chuyện Thiền Định không được, nhưng mà phải phương pháp như thế nào, phải đi
vào bằng cái sức gì, cái lực gì, cái Định gì, nó mới vào từng phần của nó chứ,
phương pháp nào, cái pháp nào mà vào được cái chỗ mà làm chủ sự sống chết này?
Đó, thì mấy
con thấy đạo Phật nó thực tế và cụ thể, còn Thiền Tông mà nó nói chuyện huyền
thoại của ông Bàng Uẩn, thì thiệt ra nó không thực tế mấy con, nó không có
phương pháp. Bởi vì vào tu phải: “Biết vọng liền buông”, bây giờ vì
buông hết những cái niệm trong đầu của chúng ta, hoàn toàn nó sẽ ở vào trong
cái không ngơ, rồi từ đó nó sẽ làm sao?
Nó đi đến
cái chỗ chúng ta trở thành cây đá sao, vô phân biệt. Nó không phân biệt, nó
không khởi nghĩ gì, thì nó sai Phật pháp vô cùng lận! Nó đưa đi đến chúng ta
trong cái ngoan không. Mà chúng ta tu chưa tới thì chúng ta chưa thấy, mà tới rồi
thì nó quên trước quên sau, nó lẫn lộn như một cái người, cho nên Hòa thượng
Phước Hậu là một cái hiện thân, mà trong cái thời Thầy đã biết Hòa thượng Phước
Hậu ở chùa Phước Hậu ở dưới Trà Ôn, nhưng vẫn có người tu đến nỗi mà Hòa thượng
nói:
Kinh điển
Phật lưu truyền tám vạn tư
Tu hành
không thiếu cũng không dư.
Đến nay
dường đã như quên hết
Chỉ nhớ
trên đầu một chữ Như
(56:17) Chỉ
còn có chữ như như thôi, không có nhớ gì nữa hết. Coi như là chỉ còn có cái tâm
bất động đó thôi, hoàn toàn bất động trong cái trạng thái “không” đó
thôi, không có phân biệt không có khởi nghĩ gì hết.
Cho nên khi
mà đi qua sông vậy đó, thì lột quần áo hết cho chú thị giả lội qua sông, thì
khi mà lên sông rồi thì ông cũng không nhớ là mình mặc quần áo, cho nên đi
luôn. Chú thị giả đội quần áo chạy: “Hòa thượng, Hòa thượng dừng lại,
Hòa thượng chưa mặc quần áo!”. Ông mới nhớ là, à như vậy chưa mặc quần áo,
cho nên mặc quần áo rồi mới đi.
Con thấy còn
phân biệt được gì nữa đâu, hết rồi. Cho nên Hòa thượng Phước Hậu là một hiện
thân của một người tu rất là cao, rất là nỗ lực, tu cho đến mức độ như như trên
đầu, thế mà như vậy là sao, mấy con thấy!
Đó là những
cái sai, cái phương pháp sai, mà may là cái người mà quyết tâm tu được tới đó,
bao nhiêu người đã làm được như Hòa thượng Phước Hậu? Bây giờ số Hòa thượng,
bao nhiêu người đã làm được như Hòa thượng Phước Hậu? Còn một số Hòa thượng hiện
giờ đang tu thiền, người thì bệnh này, người bị bệnh kia đủ loại bệnh hết, tại
sao không làm chủ được bệnh? Đó thì mấy con thấy rất là đau khổ!
Cho nên ở
đây mình phải tu tập ngay từ bây giờ, phải ngay từ trong cuộc sống, làm chủ được
bệnh, đuổi được bệnh khỏi tâm, làm chủ được sự sống chết, ngay cả thân này muốn
chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Chúng ta làm hẳn hoi, làm chủ được
mà, đâu có gì đâu.
Như bây giờ
Thầy bảo: “Tịnh chỉ hơi thở, ngưng hơi thở nhập Tứ Thiền”, thân này
ngồi bất động, hơi thở (…) Thầy làm được rồi, cho nên Thầy biết Thầy làm chủ
được sự sống chết. Còn bây giờ mấy con bảo xem coi nó nghe không, chưa nghe thì
chưa được, phải tập nữa, tập chừng nào mà như Thầy!
Đó là cái thực
tế, cái cụ thể. Tại vì chúng ta, ở trong thân chúng ta nó có một cái nội lực mà
chúng ta không luyện, mà cái pháp Như Lý Tác Ý mấy con tác ý nó thành một cái lực,
lực Như Lý Tác Ý mà. Bởi vì tác ý nó mãi thì nó thành một cái lực, cái lực vô lậu,
cái lực vô lậu nó (…)
(58:06) Ráng
mấy con, mấy con già (…) Sắp sửa đây rồi mấy con sẽ mất thân này mà tu tập
không được. Gia đình hãy sắp xếp, có gia đình, mấy con, Thầy biết, có gia đình,
đứa nào cũng phải lo sắp xếp đi, sắp xếp cho nó ổn hết rồi về đây, Thầy cho một
cái thất mấy con, ở trong thất của mình. Cái này là những người cư sĩ phải ở
đây tập phải không, còn nếu như con mà quyết tâm tu sâu hơn, Thầy sẽ cho những
cái thất trong khu vực yên tịnh. Phải nỗ lực!
Những người
nào mà quyết tâm để tu được làm chủ sự sống chết, Thầy sẽ cho một thất trong
khu vực yên tịnh, để cho mấy con thực hiện được cái hoài bão của mấy con là làm
chủ sự sống chết trước khi mấy con ra đi bỏ thân này, mấy con tự động chủ động
để mà ra đi trong tâm bất động, hạnh phúc lắm mấy con!
Đời người
không có gì hơn là chúng ta đã tự sức mình làm chủ được thân tâm. Bây giờ mấy
con còn hỏi Thầy gì nữa không con? Hỏi Thầy Thầy sẽ trả lời cho, còn không hỏi
thôi. Ráng mà tu, chỉ có xả tâm thôi, Thầy chọn cái người xả tâm.
Ở trong đây,
cái số mấy con mà hôm rày ở đây Thầy lắng nghe hết, người nào mà xả tâm, người
nào không bị chướng ngại, ai làm gì không bị chướng ngại hết là người đó độc cư
trọn vẹn, chớ không phải ngồi trỏng. Nghĩa là ai nói gì cũng cười vui vẻ, không
buồn phiền người nào hết, thấy người nào cũng thương, thì những người đó là những
người Thầy sẽ cho sống bên Thầy, hướng dẫn (…) chỉ dẫn đến nơi đến chốn.
Bởi vì những
người đó đã có căn cơ biết xả tâm, biết xả tâm, biết thương mọi người, các con
sẽ được sống bên Thầy. Thầy sẽ dạy mấy con trên Tứ Niệm Xứ để tâm bất động,
thanh thản một thời gian dài và có đủ Tứ Thần Túc mấy con. Để mấy con làm chủ
được sự ra đi của mấy con, mấy con muốn chết hồi nào chết mấy con.
Cái mà tu
xong rồi, đầu tiên mấy con phải về độ cha mẹ, vì cha mẹ mình có mất mình hãy
tìm nơi mà mẹ mình đã sanh ở đâu, để độ, để đền đáp công ơn sanh thành dưỡng dục.
Rồi kế đó những
người thân trong gia đình của mấy con, là con cái, chồng con của mình, phải
giúp đỡ họ. “Đây mẹ đã tu được như thế này, các con phải nghe lời mẹ, đời
không có gì, mấy con có làm quan chức gì đi nữa mấy con cũng không còn, chỉ có
làm chủ sự sống chết này sẽ không tiếp tục tái sanh luân hồi, sẽ hết đau khổ.
Hãy nghe lời mẹ!”
(01:00:13) Cái
tình cảm mà mấy con tu hành xong mấy con nói, các con cũng nghe hết, nó sẽ nghe
lời mẹ, mấy con sẽ độ cả con cái, chồng con người thân.
Mấy con cố gắng
lên! Thầy là một vị Thầy để chỉ dạy mấy con thôi, chứ Thầy đi con đường đó
không được đâu mấy con, không đi giúp được mấy con. Thầy chỉ biết hướng dẫn cho
mấy con, thương mấy con bao nhiêu thì thương nhưng mà không thể chịu thay sự
đau khổ cho mấy con được. Mấy con biết rồi, Thầy không chịu thay được mà mấy
con phải tự chịu mà thôi.
Và tu tập
cũng vậy, cho nên ngày xưa Đức Phật nói: “Các con hãy tự thắp đuốc lên
mà đi, ta chỉ là người hướng dẫn cho mấy con , hướng đạo mà thôi!”, Đức Phật
từ chối. Vậy mà bây giờ chúng ta cầu khẩn Đức Phật cứu khổ chúng ta, làm sao được
mấy con? Lời Đức Phật đã còn dạy chúng ta rõ ràng.
Cho nên
chúng ta nhớ: “Các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta chỉ là người hướng đạo”.
Nhớ như vậy mà ráng hướng đạo. Pháp của Phật là pháp tự giác, tự nguyện để mà
tu tập, chứ không có người nào tu tập thay mình, không có cầu khẩn một người
nào mà giúp mình được trọn vẹn. Ai cũng có thân có tâm, có đầu óc hiểu biết, tự
cứu mình.
Hôm nay mấy
con ngồi đây, được ngồi nghe Thầy thì mấy con phải tự cứu mình. Thầy chỉ làm những
cái cơ sở nó như thế này để tạo cái duyên cho mấy con đủ lực cho mấy con khép
mình (…). Chứ Thầy không làm gì khác hơn được hết. Thôi bây giờ có gì mấy con
hỏi Thầy, không hỏi Thầy thì Thầy về. Thầy về để ngồi máy vi tính làm việc nữa,
viết sách đạo đức, nhất là Đạo Đức Gia Đình! (01:01:38)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét