206- CẢ TU VIỆN LỚN NHƯ VẬY CHỈ CÓ MÌNH THẦY VỚI CÔ ÚT VÀ MẤY CÔ NỮA
LÀM
(01:25) Phật
tử: Con thấy người mà làm cho nhiều người khác tu đó thật là cái từ bi nó
không thể nào biểu tượng nổi. Lên đây thấy có mình Thầy với Cô Út với mấy cô đó
mà được cái Tu viện lớn như vậy, mà có biết bao nhiêu là cái thất, mà mỗi thất
có phòng tắm riêng. Rồi xây từng viên gạch, in sách, viết sách, nấu cơm, những
chuyện đó làm sao mà làm nổi, thật là khủng khiếp!
Trưởng
lão: Đúng là
cái dã tràng cũng dữ lắm. Đến khi mà Thầy viết sách rất nhiều. Nếu mà trong cái
đường chuyển mà cho tu hành cho tốt thì Thầy không có bận cái công việc viết
kinh viết sách này, không có bận cái việc in kinh sách này. Cả từ khi soạn thảo
cho thành cuốn sách, cho đến in thành cuốn sách hoàn toàn chỉ có một mình Thầy
thôi. Còn phụ đánh vi tính, đó có bác sĩ Trí về, bữa nay thì chú kia chú đánh
phụ Thầy, thành ra nó đỡ cho Thầy phần đó. Còn phần mà trang trí, phần mà chuyển
lại cho nó thành một cái trang sách nữa thì hoàn toàn là Thầy tự làm.
Phật tử: Tức là Thầy làm hết?
Trưởng
lão: Thầy làm nhiều,
tới in cái bìa sách, dán cái bìa sách Thầy cũng làm hết. Thầy nhờ mấy chú kia
xén, chứ còn Thầy xén thì cái dao nó nặng quá Thầy xén không nổi, nhờ mấy chú
kia có sức mạnh nó mới xén. Thành ra coi như ở đây coi như mình làm ra hoàn
toàn thành cuốn sách luôn.
Phật tử: Dạ! Con với vợ con thường hay đi tới
thiền viện ở bên Mỹ đó, cái chỗ đó là thường xuyên lúc nào cũng có mấy chục người
giúp. Mấy chục người mà thanh niên khỏe mạnh lắm, mà họ làm hì hục, làm suốt
liên tục như vậy đó thì những cái việc mới vững nổi, khi mình làm như vậy đó
thì không còn cái thì giờ để tu hành. Cái chuyện mình làm quen đó, mình nói
mình xuống dưới mình ngồi thiền đó thì coi kì lắm. Tại vì mình ngồi thiền trong
khi như những người khác thì phải làm việc nhọc, thì mình thấy kì. Nên cuối
cùng là hai vợ chồng ngại không dám xuống nữa, bởi vì xuống thì phải làm chứ
không tu hành gì nữa.
Trưởng
lão: Đúng vậy,
mọi người người ta đi làm hết rồi, riêng mình mình cứ ngồi mình tu không thì
nhìn nó kì. Còn ở đây con thấy con về đây mọi người người ta tu, Thầy chỉ còn
có một số người chút ít thôi, điều động để mà lo cái đời sống ở đây thôi. Đối
việc ở bên ngoài, Nhà nước, chính quyền thì có cô Út cô lo, rồi bên trong cơm
nước, rồi cô lo chợ búa cô lo hết. Rồi thậm chí như về phát hành kinh sách cho
người này người kia thì cô cũng lo hết. Còn Thầy thì chỉ dạy rồi hướng dẫn, rồi
viết kinh sách, rồi in ấn.
Phật tử: Phải có trí tuệ dữ lắm mới làm hết
những chuyện một cách dễ dàng như vậy.
Trưởng
lão: Để giúp
cho mọi người khác để tu, nhưng mà Thầy thấy cái sự mà hướng dẫn như vậy nó
cũng chưa có trọn đâu con, coi như là chưa trọn. Khi con đến đây, ngày có được
một số người tiếp xúc với Thầy, chứ còn nhiều người họ không được tiếp xúc. Đó
là một cái thiếu rất lớn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét