98- THẾ NÀO LÀ TÂM BẤT ĐỘNG
(5:15) Phật
tử 1: Nói theo Thầy như vậy thì con hiểu cái chỗ, thí dụ mà tâm bất động
thường thường mình không có nghĩ, mình không làm những cái gì. Như con hiểu là
bất cứ tâm thiện hay ác gì, ý nghĩ tâm hướng về điều đó đều là cái niệm khởi hết.
Trưởng
lão: Nói Tâm bất
động chứ thật sự ra tâm động - bởi vì, trí tuệ của mình - mà cái động của nó là
cái động đúng, còn cái động sai, nó làm cho khổ mình, khổ người. Cho nên cái động
sai thì dẹp mà cái động đúng thì được phát triển. Cho nên cái người tu không phải
ngồi ức chế ý thức của mình mà phát triển ý thức của mình theo hướng rộng rãi.
Thành ra càng tu con người càng trí tuệ, càng sáng suốt.
Nhưng nó muốn
tu thì nó lồng cho mình một cái khung, một cái khung mình sống một mình. Để từ
đó, những cái tâm niệm của mình: nhớ, nghĩ, thương, ghét - một mình mình - nó
hay nghĩ, cái niệm nó hay hiện ra lắm. Từ đó, mình mới chặn đứng từng niệm của
nó. Mình chặn bằng cái trí tuệ của mình, bằng cái đúng của sự suy nghĩ của mình
và cuối cùng mình giải thoát. Bị những cái chuyện lặt vặt, những sự việc xung
quanh mình từ nhỏ chí lớn, nó chồng chất trong đầu của mình, bây giờ nó hiện
ra, không làm cho mình bận tâm tới nó.
Phật tử
1: Cái nữa, Thầy
nói cho con rõ cái vấn đề mà sách Tây Tạng cũng có nói vấn đề ánh sáng, âm
thanh. Khi mà mình tự nghe được, nếu những người họ có khả năng tự nghe được những
cái âm thanh, ánh sáng trong con người của mình.
Trưởng
lão: Được chứ
con. Tại vì cái đó là cái lẽ tự nhiên rồi, tự nhiên của con người tu hành. Họ -
bởi vì Thầy nói - chuyện ngày mai mà bữa nay họ ngồi đây mà họ biết. Thành ra với
mỗi con người thì tâm niệm làm sao là biết hết. Nhưng mà nhất định mấy con hỏi
Thầy, Thầy không làm Thầy bói, không nói ai hết, ai sao thì nó là nhân quả của
người đó. Chứ bây giờ mà đi làm thầy bói ăn tiền lắm, bởi vì nói trúng.
(7:50) Phật
tử 1: Những người mà họ tu như vậy, họ thấy ánh sáng như vậy nhưng đó
chỉ là một giai đoạn trên con đường đi thôi hay là nó chưa phải là cái cứu
cánh?
Trưởng
lão: Giai đoạn
thôi, chưa phải Tứ Thần Túc - bốn cái lực như thần - nó chỉ một giai đoạn, hai
giai đoạn chứ chưa đủ bốn cái đâu. Định Như Ý Túc - khi nào Định Như Ý Túc thì
ngồi đây mà tâm bất động hoàn toàn thì lúc bây giờ đó nó đạt đủ rồi; Cái Định
như ý túc - cái sau cùng của Bốn Cái Thần Túc - cho nên gì vậy mà nó muốn biết
cái gì thì nó cũng biết hết.
Phật tử
1: Mà cái biết
đó là tự mình biết được?
Trưởng
lão: Tự mình biết
được. Hễ khi mà mình muốn thì ở trong người mình nó biết được. Chẳng có ai nói,
ai nhắc, tự nó sáng ngay cái công chuyện. Ví dụ như muốn biết ông cố của mình
là ai, hồi đó chết mình không biết. Thì mình nói rồi, thì mình thấy ngay trong
tâm của mình, mình thấy gương mặt thế này thế nọ kia, mình thấy rõ hết trong
tâm. Bởi vậy Thầy nói không uổng, tu! Chứ tu cũng cực lắm mấy con!
(9:25) Mấy
con lên hòn Sơn, mấy con thấy cái chỗ Thầy ở, tu. Trời ơi! lên đó ai thấy cũng sợ
hết. Thầy ở trên đỉnh hòn Sơn xung quanh là biển không à. Lên trên đó ăn lá cây
mà sống đó chứ không có cơm gạo, ai mà đem tới cho mình. Hôm đó Thầy có dẫn một
số người đến đó thăm lại Hòn Sơn, mới thấy ghê thiệt! Chỉ có Thầy mới dám lên
cái Bạch Vân Am ở đó. Tức là lúc nào mây trắng cũng bay ngang Thầy, Thầy ngồi ở
đây vậy, nó bay ngang ngang Thầy, gọi là "Bạch Vân Am". Mà Thầy
nói chắc là trên đời này chỉ có Thầy mới dám làm liều như vậy chứ chắc không ai
dám.
Phật tử
1: Con thấy
trong những người bạn bè mà con biết, họ cũng nói chuyện những vấn đề đó nhưng
mà chỉ là nói, nói chuyện chơi thôi, nhưng mà khi mà đưa ra thì không dám; Khi
mà đề cập, gặp mấy Sư, mấy Thầy thì họ không dám tại vì mình không đủ lý luận;
Tại vì Thầy, Sư đó họ đã tu tập, họ đã nghiên cứu quá kỹ, quá nhiều rồi, nếu mà
so ra những gì họ đưa chứng cứ thì đương nhiên là họ đầy đủ hết tại vì họ đã đọc
nhiều. Tụi con là những người mà không có nghiên cứu những vấn đề đó, không có
tu tập thì đương nhiên nói, mình hiểu theo kiến thức của mình thôi, ý thức của
mình thôi. Đúng hay sai mình cũng không có xác định là đúng hay sai nhưng mà
mình thấy có cái gì đó lấn cấn nó không có rõ ràng lắm, mà để dẫn chứng cho cái
điều đó thì không có. Thành ra không ai dám cãi, bàn luận, tranh luận về vấn đề
đó, chỉ chấp nhận nhưng mà không phục.
(11:20) Các
em có gì thắc mắc muốn hỏi Thầy không? nếu mà không có thì nhờ Thầy nói sơ sơ
ngắn gọn về cái tâm bất động cho nhóm tụi con một cái cơ bản thôi để cho “tâm”
từ đó coi như một cái nền nho nhỏ để bước tới một bước nữa, nếu ai được bước xa
thì điều đó tốt, nếu mà không thì có nền tảng nào đó để mà thực hiện đời sống tốt
đẹp hơn.
Trưởng
lão: Mấy con có
hỏi Thầy gì không? Cứ hỏi đi rồi Thầy sẽ nói cho mấy con nghe cái Tâm bất động.
Chứ nghe “cái Tâm bất động” mấy con hiểu chữ “bất động” là ngồi cứng ngắc.
Phật tử
1: Hai em có muốn
hỏi Thầy cái gì không? có hỏi gì cứ hỏi, Thầy trả lời. Nếu có gì thắc mắc trong
quá trình tu tập hay cái gì mà em nghĩ rằng đó là đúng hay không đúng hay là
còn nghi ngờ gì đó.
Trưởng
lão: Nói chữ Bất
động chứ sự thật tại vì nó bất động đối với các ác Pháp. Ác pháp tác động nó
không được, nó không bị ác pháp làm cho nó bị dao động. Ví dụ như là người ta
chửi nó, nó thản nhiên lắm, vui vẻ chứ nó không phải vì đó mà nó buồn hay hoặc
nói nó cái này, cái kia, nói xấu nó cái này kia gì đó, nó thản nhiên chứ nó
không tranh cãi. Cái đó là nó bất động. Chứ còn nếu mà mình hiểu chữ Bất động
là cái gì cũng không động hết thì nó không đúng. Nó bất động mà bất động trong
ác pháp chứ còn thiện pháp thì nó sáng suốt vô cùng. Đó là phần chữ nghĩa, mình
nắm cho vững thì bất động chứ không phải không động.
Thành ra
mình tu, là mình triển khai - đầu tiên người ta hướng dẫn cho mình tu - bắt đầu
mình gom được cái tâm của mình, ý thức của mình, mình gom lại, đừng cho nó đi
lang thang, đừng cho nó khởi niệm này niệm kia khoảng độ chừng mười lăm phút,
ba mươi phút thôi, người ta không cho mình hơn cái đó. Hơn cái đó mình lạc vào
con đường thiền khác, con đường của ngoại đạo. Thành ra khi được mười lăm phút
gom tâm, tức là mình chủ động mình điều khiển: “À bây giờ, cái ý thức của
mình gom lại vậy, thì tới đó thôi, xả ra”.
Bắt đầu triển
khai trí kiến của mình cho nó hiểu rộng rãi ra, đạo Phật là đạo trí tuệ mà, triển
khai trí tuệ của mình ra. Do đó mình giải thoát bằng sự hiểu biết của mình, bằng
cái trí tuệ. Cho nên cuối cùng trí tuệ của mình đủ lớn cho đến khi ngồi đây mà
ngày mai xảy ra chuyện gì mình cũng biết, trí tuệ của mình đã vượt không gian
và thời gian rồi. Như vậy là mình đã tu đúng hướng rồi.
(14:17) Do đó thì mình phải chịu sống độc cư, sống một mình trong một hoàn cảnh nào đó. Lúc bấy giờ, thời gian nó không lâu, từ ba tháng đến sáu tháng là mình hoàn tất được con đường tu tập của mình, chứ nó không phải tu lâu - ba tháng đến sáu tháng, khoảng thời gian đó. Nhưng mà nó ở trong môi trường tu tập chứ còn môi trường động thì nó không tu được. Sau đó mình mới ra khỏi thất của mình, mình mới tiếp giao với tất cả mọi sự việc bên ngoài thì bây giờ mình mới thấy được cái trí tuệ của mình, nó linh động, nó đối xử với tất cả mọi người không làm khổ mình, khổ người một cách rất rõ ràng - người đó chửi mắng mình mà mình không bao giờ phiền não mà luôn thương yêu và tha thứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét