82- HỎI VỢ CHO CHỒNG ĐỂ ĐI TU
Phật tử
1: Mô Phật! Con
bạch Thầy cho con hỏi là con có chồng và có hai đứa con, hai đứa con gái thì
con cũng muốn cho các cháu xuất gia. Nhưng mà hiện nay thì các cháu là cũng
chưa có ý định xuất gia nhưng mà con muốn như thế. Thứ hai nữa là chồng con thì
cũng đang công chức nhà nước, thì con muốn hỏi vợ cho chồng con, để cho con được
ở bên theo đạo cho trọn vẹn có được không ?
Trưởng
lão: Cái nhân
duyên của nó con. Nó gặp được Phật pháp, mà nó nỗ lực, nó quyết tu thì nó trọn
vẹn. Còn nó cái duyên nó gặp được Phật pháp, mà nó gặp những cái khó khăn, cái
nghiệp. Thành ra nó gặp mà nó không tu theo được, đó là cũng là cái duyên nghiệp
của nó. Cho nên, mình thấy: Ờ! Nó gặp mà nó suôn sẻ, nó gặp những cái bậc chân
tu thì đây là cái duyên của nó rồi, nó sẽ tu tới nơi tới chốn. Mà đây là nó gặp
một cái ông Thầy nào đó cũng dạy nó tu, mà chính ông Thầy đó tu chưa có được gì
hết, thì đó là cái duyên của nó, thì nó tu cũng hổng được gì hết. Mình thấy
mình biết vậy mà.
Phật tử
1: Thưa Thầy!
Có nghĩa là cái chuyện mà hỏi vợ cho chồng con, thì cái đấy có được làm, có được
phép không ạ?
Trưởng
lão: Được chứ
con! Mà vì Việt Nam của mình mà có người tu như Thầy cũng không phải là dễ. Thế
mà người Việt Nam lại làm được những cái điều đó, làm được những điều đó. Thật
sự cái đất nước Việt Nam nghèo đói, dân tộc Việt Nam nhỏ con không có lớn con,
thế mà làm nên những sự việc lớn đó mấy con. Quang Trung Nguyễn Huệ, những tướng
tài. Con thấy năm ngày mà đánh tới Hà Nội đuổi quân Thanh chạy mất.
Rồi cái dân
tộc Việt Nam tu mà để tâm được giải thoát, thì cũng dân tộc Việt Nam, Thầy cũng
dân tộc Việt Nam, phải không? Hãnh diện đất nước chúng ta lắm mấy con. Cũng cái
dân tộc này chứ đâu phải người Trung Hoa làm được đâu. Xưa ở Ấn Độ chỉ có người
Ấn Độ làm được tức là đức Phật. Rồi từ đó về sau không thấy người Ấn Độ nào làm
Phật nữa hết. Mãi cho đến bây giờ có thấy Thầy mà thôi.
Đó thì mấy
con biết, như ông A Nan, ông Ca Diếp đó là những cái truyền thuyết, chứ nó đâu
phải có con người thật, truyền thuyết của nó. Còn đây là cái con người bằng
xương bằng thịt, tập luyện tu tập, tâm nó bất động trước ác pháp nó không dao động,
nó không sợ hãi một cái gì hết. Thành ra do đó mà nó giải thoát được. Thầy tin
rằng trong mấy con, người nào nỗ lực tu tập thì người đó cũng sẽ được, không
làm không phải là không được, phải được mà thôi. Dù nam hay nữ cũng vậy, cũng
làm được. Đất nước chúng ta, chúng ta thấy đầu tiên là người phụ nữ Trưng
Vương, Triệu Ẩu. Mà rõ ràng Hai Bà Trưng mà, chứ đâu phải thấy một cái ông nào
đâu. Đó! Chứng tỏ là chúng ta thấy nữ nam nó rất là bình đẳng bình quyền, trong
một cái đất nước nhỏ như chúng ta nó không có kỳ thị.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét