80- TÙY DUYÊN, TU TẬP ĐƯỢC CHÚT NÀO HAY CHÚT ẤY
(01:34:30) Cô Liễu
Phú: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô Trưởng
Lão Thích Thông Lạc.
Kính bạch
các thầy, các cô. Hôm nay con là pháp danh Liễu Phú. Trước các năm trước con vẫn
về dưới Tam Điệp để Thọ Bát Quan Trai một tháng hai lần cùng với chị em. Thế
nhưng sang năm nay, phu quân nhà con chỉ có hai vợ chồng, anh cũng yếu hơn. Con
nghĩ là thôi Thọ Bát Quan Trai ở nhà để cho chồng cùng cháu ăn chay, thế có được
hay không? Con hỏi Thầy, để xin ý kiến Thầy có được không hay là xuống đấy Thọ
Bát Quan Trai tập thể?
Trưởng
lão: Được chứ
con, bởi vì cái đó là…
Cô Liễu Phú: Từ nhà
con xuống tới Tam Điệp là 18 cây ạ, thì con cứ đi xe xuống, từ trước tới giờ là
con cứ duy trì như vậy. Thế nhưng năm nay con vẫn thọ ở nhà thì con cũng duy
trì như vậy một tháng hai ngày. Còn thì tối và ban ngày con không tập được. Con
chỉ tập được tối và sáng sớm từ 3h – 5h sáng thì con lại phải đi làm việc rồi.
Nên là điều kiện của con thì con rất là kém và chưa được vào đây tu được, con rất
là thèm. Thế nhưng mà vào đây, thì năm ngoái con cũng tranh thủ vào đây được ít
ngày, và năm nay cũng vậy, con chỉ muốn là dứt bỏ luôn để vào tu. Con vào đây
con tu…
Trưởng
lão: Cái đó thì
tùy duyên à con! Tùy cái duyên của con, tu tập được cái phút nào hay phút nấy.
Chứ còn cái duyên nó đủ rồi, nó đưa con đi vào Tu viện, nó sẽ sống độc cư một
mình tu nó mới sâu được, nó mới đi tới nơi, tới chốn mới được. Còn cái này, là
mình có cái duyên, tùy duyên của nó mà thôi, có vậy thôi! Mình chỉ ước ao thôi,
hàng đêm, hàng ngày mình chỉ ước ao thôi, chứ còn mình cũng không làm gì được.
Cái duyên của
mình, cái duyên phận của mình như vậy, mình ước ao, rồi nó sẽ có ngày nó tới.
Cô Liễu Phú: Con xin ý
kiến Thầy vậy là con nên thọ ở nhà để kéo chồng ăn chay cùng các cháu hay là xuống
thọ tập thể ở dưới Tam Điệp?
Trưởng
lão: Theo Thầy
thấy con nên ở nhà để mà dẫn dắt, hướng dẫn chồng con của mình ăn chay, điều đó
điều tốt. Bởi vì đó là cái nghiệp của mình mà! Mình được giải thoát mà chồng
con của mình ở địa ngục thì mình đâu có nỡ.
Cô Liễu Phú: Từ năm
con được biết theo thầy Thanh Quang vào đây và để đảnh lễ Thầy, và các thầy,
các cô, thì từ đó con tu tập không có ốm gì cả. Và năm nay thì cũng báo cáo với
Thầy, và báo cáo với Trưởng lão và các thầy, các cô. Vì ở xóm làng nhà con hay
có các người chết, thì ngày xưa con báo cáo với Thầy, con đã bạch với Thầy là
con làm Hội trưởng Quy y, thì con đã nghỉ rồi, 4 năm nay con không làm nữa.
Nhưng khi họ hấp hối, họ lại cứ tìm đến con để con đến gieo duyên.
Con đến gieo
duyên cho họ thì coi như vậy là con hay sờ hai tay họ và con đưa vào trán. Có
người đã chết lâm sàng 3 ngày thì lại sống lại Thầy ạ, thế là họ cứ bảo “Ôi
Phật pháp sao vi diệu thế”. Thế thì con lại rang cái ruốc lá mơ, họ sống lại
con lại rang cái ruốc lá mơ con cho họ ăn và con thấy họ sống được là, vậy là họ
đi lễ khác, họ chỉ sống được là 1 tháng 20 ngày.
Vâng. Và còn
cái bà ở cái xóm nhà con, con xin ý kiến Thầy là những người đó thì có nên đến
gieo duyên cho họ hay không? Mà con cứ đến gieo duyên, thì con bảo “Thôi
thì bác giữ cái tâm cho thanh thản, an lạc, vô sự, không có suy nghĩ gì cả, và
cứ vui vẻ mà đi thì sẽ tốt”, thế, con chỉ có nói vậy thôi, mà con không
giúp cái gì được cho họ.
Trưởng
lão: Con giúp vậy
là quá quý rồi.
Cô Liễu
Phú: Vâng. Thì
bạch Thầy là cái người thứ hai, con nể quá con lại tụng một biến kinh thì đêm
hôm đó con về con bị ho đến đúng 10 rưỡi. Không biết… Con bảo con đúng bị phạt
rồi, con cứ ôm pháp. Chồng con bảo thôi, phải đi khám bệnh, đưa đi bệnh viện
thì con dứt khoát là mua thuốc về con không uống, là con chết bỏ.
Về sau con
gan lỳ là con vất thuốc đi con không uống. Con cứ hò: “Ôi, Thầy Thích
Thông Lạc ơi, Thầy cứu con với” con hò 3 lần thì độ nửa tiếng sau con
khỏi ho, thì con bỏ từ đó, thuốc vẫn còn vất đây. Con hỏi, có phải con bị phạt
không? Thưa Thầy, con cứ nghĩ miên man, đúng là hỏi ra thì Thầy và các cô, Trường
Lão và thầy và các cô cũng tức cười thật.
Bởi vì con
là con cũng hay thương người. Ở đấy, hễ hơi tí là họ gọi con, lúc hấp hối là họ
cứ tìm con, con rất nể nên mấy hôm rồi là con không dám đến nữa ạ! Con cũng là
con nói dối lương tâm là con bảo hôm nay con tránh con không đi được ạ. Một giờ
đêm họ cũng gọi Thầy ạ! Gọi thì có việc là đến gieo duyên xong là liệm cho họ.
Khổ vậy!
Nên là con
cũng xin ý kiến hỏi Thầy là nhân tiện này con vào. Năm ngoái con cũng vào, thời
gian rất là quý hóa, con tranh thủ con vào được và con xin một bộ sách “Đường về
xứ Phật” mới và con xin hỏi Thầy mấy việc để cho con, từ đó trở đi để con về là
thu xếp gia đình dần để con cũng muốn vào trong này con tu để cho cái gia đình
được tốt đẹp hơn.
Trưởng
lão: Vậy quý
quá! Tùy duyên mà con. Bây giờ nếu có duyên được vào trong này, rồi xin kinh
sách về đó mà hướng dẫn cho gia đình của mình ăn chay, tu tập. Chừng giữ tâm bất
động chừng một phút cũng là quý lắm rồi, có gì đâu!
Cô Liễu
Phú: Thầy ơi
cái nhà mà sống lại có một bà bây giờ xuống dưới chợ thì con đưa sách cho họ
xem và đưa cả cái băng hôm mà chú Thích Thanh Châu chú xin sách Thầy về thì con
đưa cái đĩa “Khéo tu kẻo phí một đời” thì họ cũng xem và họ cũng truyền nhau.
Con đưa cả sách, các sách để cho họ xem, thì không biết là, đấy, con cũng suy
nghĩ lung bung là con bảo biết nên hay không nên làm cái việc này.
Mà cái bà 87
tuổi bà cứ ăn mửa ra thì con rang ruốc lá mơ cho họ ăn thì họ lại khỏi Thầy ạ!
Con bảo cố gắng ăn chay thì ăn từ hôm ấy đến nay thì giờ bà lại khỏe ạ. Vâng.
Trưởng
lão: Có vậy là
tốt. Có gì đâu con. Có sách cho người ta mượn người ta đọc, hoặc là cho người
ta đọc như vậy là quá quý. Tu tập mà, đâu có gì đâu mà không quý.
Tu sinh
7: Kính thưa Trưởng
lão, kính thưa quý sư và kính thưa quý cô, vì thời gian cũng có hạn, đến đây
thì thời gian đã hết. Vậy xin quý cô với quý sư có gì thắc mắc thì để lại một
cái lễ khác. Xin quý cô và quý sư nghỉ…
Trưởng
lão: Thôi, bây
giờ Thầy ra về Thầy nghỉ. Rồi có dịp khác gặp Thầy, các con ghi lại những câu hỏi
sẽ hỏi Thầy trong cái kỳ tới để cho mình tu tập đừng có sai, đừng có sai lạc mấy
con.
Thôi, xá Thầy
thôi mấy con, xá Thầy thôi!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét