78- ĐÃ QUYẾT TU THÌ BUÔNG HẾT, KHÔNG CÒN LO LẮNG NGHĨ NGỢI
(1:26:16) Tu
sinh 6: Bạch Thầy, bạch Thầy cho con hỏi.
Trưởng
lão: Ừ con.
(01:26:20) Tu
sinh 6: Con ngồi hít thở, ngồi hít 5 hơi thở, hôm nay chỉ có là đi
Chánh Niệm Tỉnh Giác đứng một tí, như thế là cũng thấy là tâm của mình cũng nhẹ
nhàng hơn, và thoải mái hơn. Dạ, phần thứ 2 nữa là 18 cái đề mục Định Niệm Hơi
Thở thì cũng không ngồi Định Niệm Hơi Thở mà chỉ có sau suy nghĩ, thì ngồi để
quán xét, quán vô lậu để đẩy lùi tất cả chướng ngại pháp. Khi con nhận được cái
pháp đó thì con cũng thấy nhẹ nhàng, trong gần 1 tháng chúng con thực hiện ở
đây thì chúng con thấy được nhẹ nhàng.
Như thế thì
con xin bạch Thầy là có đúng không, thì xin Thầy hướng dẫn? Để rồi đây chúng
con về, hàng tháng chúng con Thọ Bát Quan Trai để hướng dẫn cho chị em hành
theo sự hướng dẫn của Thầy sớm được thanh thản hơn. Xin Thầy chỉ dạy.
Trưởng
lão: Ừ, sự thật
ra mấy con tu, mấy con phải biết, mình tu mình phải biết cái sống, cái cuộc sống
của mình nó ảnh hưởng đến cái pháp tu tập lắm. Mà cái sống của mình nó chưa trọn,
nó chưa đầy đủ, nó chưa trọn nó còn động thì cái pháp tu nó bị ảnh hưởng, nó
khó tu lắm.
Cho nên cái
cuộc sống của các con, các con phải biết. Ờ, mình đến đó, mình quyết tu rồi,
thì mình phải đến đó mình tìm cái sống trước, cái cuộc sống, chỗ ăn, chỗ ở của
mình như thế nào cho nó ổn định hoàn toàn. Cho nó không còn lo lắng, không còn
nghĩ ngợi, không còn gì hết. Thấy nó đúng, nó hợp với tinh thần của mình rồi
thì chừng đó mình mới ở đó mình quyết tâm tu. Còn nó chưa hợp thì thôi, mình
nên đi chỗ khác, chứ đừng ở đó mình tu không được đâu.
Tu sinh
6: Dạ, bạch Thầy,
con năm nay 80 tuổi rồi. Mà tổ Nguyên Thủy của Nghệ An chúng con thì cũng là,
cũng không phát triển được mấy, cũng chỉ có khoảng trên dưới độ trên 30 người
thôi, qua sư Minh Quang hướng dẫn. Thì chúng con cũng thấy rằng là cuộc đời cũng
hết rồi, không còn gì nữa, cho nên cũng buông xả, cũng cố gắng theo sự hướng dẫn
của Thầy. Pháp của Phật và sự hướng dẫn của Thầy thì chúng con sớm được thanh
thản hơn. Vào đây con cũng mong Thầy, được gặp Thầy để đảnh lễ Thầy, rồi mong
Thầy…
Trưởng lão: Ờ, Thầy cũng chỉ lo vô đây ở
đây chừng 1 tuần lễ, hay 1 tháng, nửa tháng chạy về. Chạy về, chứ chạy vô ở bữa,
hai bữa chạy về. Thôi, cái chuyện đó thôi, mất công Thầy. Bởi vì khi tu thì bỏ
hết, con cái, không có còn mà chạy tới, chạy lui, chay qua, chạy dọc, chạy
ngang gì nữa hết. Bỏ dẹp xuống hết. Ở đây đó, tu với cái cuộc đời nó khác. Nó
không có giống nhau, nó xa lạ lắm. Hai bên, một bên thì sống một mình độc cư trọn
vẹn, còn một bên thì sống con cái, rồi gia đình này kia, ồn náo lắm.
Thành ra cái
sự tu, chọn lấy con đường tu là chọn lấy con đường sống một mình. Mà vô đây mà,
cái Ban quản lý ở đây mà thấy mình sống một mình, mình chạy lại thất người này,
người kia mình nói chuyện thì thôi, mấy người này thôi, trông cho họ đi về đi
cho rồi! Còn không muốn họ ở chỗ này chút nào hết. Tại sao vậy?
Bởi vì họ ở
đây mất công mình. Thà là một người mà tu chứng làm Phật còn hơn là nhiều người
mà tu không chứng.
Con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét