70- KHI NÀO ÔM PHÁP THÂN HÀNH NIỆM, KHI NÀO BUÔNG?
(58:14) Tu
sinh 2: Kính thưa Thầy! Cho con hỏi thăm: trong cái bài Thân Hành Niệm
Thầy mới dậy đây đó, thấy nó có hai cái điều mà con chưa được rõ lắm, kính xin
Thầy hướng dẫn thêm. Con thấy trong những cái bài Thân Hành Niệm Thầy dạy trước
là nó có động tác “Lưng thẳng lên”, trong bài này không thấy có động
tác đó? Thì không biết nó có khác gì không? Hay là thiếu?
Trưởng
lão: Không khác
gì hết! Cái này con. Nó có thể có giảm bớt một cái hành động của thân. Nhưng mà
còn tất cả những hành động khác của thân nữa chứ đâu phải bỏ hết đâu!
Thân Hành Niệm
tức là cái thân động dụng của nó, gọi là Thân Hành Niệm. Cho nên bắt đầu vô tu
Thân Hành Niệm, thì người ta nói muốn chứng đạo phải tu pháp môn nào? Thân Hành
Niệm! Thì lấy cái hành động của thân để mà nương vào đó, để mà nhiếp tâm thôi!
Đó là cái khởi sự bắt đầu chớ không phải là pháp môn Thân Hành Niệm là chứng đạo.
chứng đạo là giải thoát, là trí tuệ mới chứng đạo chứ không phải Thân Hành Niệm
mà chứng đạo. Các con hiểu không?
Nhưng mà trước
khi mà cái tâm mình bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, ngồi bất động được,
thì không tập Thân Hành Niệm thì mấy con không bất động được, phải không? Người
ta biết cách thức người ta dạy cho mình đi từng bước, từng bước, từng bước một
để cho mình tu tập.
(59:39) Cho
nên, thí dụ mấy con cứ nghĩ mình đi kinh hành mình nhiếp tâm không có niệm nào
khởi, đó là đúng. Sai! Đâu phải, nhiếp tâm để diệt ý thức của chúng ta sao?
Không. Chúng ta phải triển khai cái tri kiến của chúng ta. Ý thức của chúng ta
phải hiểu biết mọi cái. Không ai làm gì động tâm chúng ta được. Ác ra ác, thiện
ra thiện. Cái gì ra cái nấy chúng ta biết hết, không có gì mà che dấu chúng ta
được hết. Người nào ra sao chúng ta hiểu biết hết.
Thậm chí như
triển khai cái tri kiến như hồi nãy Thầy nói, hôm nay chúng ta ngồi đây, nhưng
chúng ta sẽ biết ngày mai nó, cái phòng này sẽ xảy ra cái gì? Có người hay
không người? Hay là hoặc ngày mai nó đông hơn, hoặc là ngày mai cái nhà này nó
sẽ sụp đổ như thế nào người ta biết được cái thời gian sắp tới của nó! Đó. Như
vậy người ta mới triển khai được cái tri kiến của chúng ta chớ.
Mấy con tu
làm sao mà triển khai cái tri kiến của mấy con, ngày nay mấy con biết được ngày
mai thì đó là cái tri kiến phát triển rồi. Còn bây giờ cái tri kiến của mấy con
ù lì, nó không biết cái gì hết! Nói ngày mai nó mù tịt, nó không biết. Ngày mai
không biết cái phòng này ra sao mấy con cũng không hiểu sao hết.
Ở đây Thầy
thấy hầu hết cái tri kiến của mấy con đâu có chịu triển khai, người nào cũng ù
lỳ cái tri kiến của mình. Mà Thầy bảo triển khai tri kiến, đạo Phật là đạo giải
thoát bằng tri kiến giải thoát. Chứ đâu phải đạo Phật bằng Thiền Định. Mà tri
kiến giải thoát nó là Thiền Định. Bởi vậy không có cái gì mà làm động tâm được
nó, thì nó thanh tịnh. Mà nó thanh tịnh thì nó là Thiền Định.
Tu không khó
mấy con, mà khó là sợ mấy con không hiểu. Thầy hỏi Thầy, Thầy không biết là Thầy
nói tiếng Campuchia không ta? Nói tiếng Việt mà sao tụi nó nghe mình dường như
nói tiếng Campuchia không à! Mới chết đó chứ! Thành ra Thầy cứ nghĩ mình là người
Campuchia, chứ không phải là người Việt Nam. Nói vậy mà, nói tu vậy mà sao tụi
nó tu kỳ vậy!
Thành ra Thầy
mới nghĩ cái lỗi lầm của mình: Tại có lẽ là mình người Campuchia chăng? Rồi
mình nói nó lộn xộn, nó không có ra Việt Nam, thành ra người ta không hiểu. Chắc
mai mốt phải đi học một khóa tiếng Việt mới được!
(01:02:21) Tu
sinh 2: Thưa Thầy, trong cái bài Thân Hành Niệm đó, chỗ Thầy thay thế
hơi thở bằng cánh tay đưa ra, đưa vô đó; thì Thầy dạy là: “Tay trái đưa
ra, tay trái đưa vô, 1; tay phải đưa ra, tay phải đưa vô, 2” thì con
không biết là tiếp tục như vậy rồi: “tay trái đưa ra, tay trái đưa vô,
3; tay phải đưa ra, tay phải đưa vô, 4”; tức là mình xen kẽ nhau, có phải vậy
không Thầy? Hay là mình đưa mỗi bên 5 cái hết luôn?
Trưởng
lão: Không có.
Xen kẽ, tay này rồi tới tay này, tay này rồi tới tay này. Đó là cái giai đoạn đầu
mới tu. Nhưng mà không phải cứ ôm pháp đó hoài mới thành Phật. Dẹp!
Tu một thời gian
nhiếp tâm được trên thân hành của mình rồi. Bây giờ thí dụ, bây giờ mình tu 5
phút: “Đưa tay này ra biết đưa ra, đưa tay này vô biết đưa vô” mà
nó không có sanh một cái niệm nào hết, tôi thấy tôi nhiếp tâm được trên thân
hành. Dẹp! Không tu cái này nữa, tu cái khác.
Phải tiến tới
chớ! Không lẽ tôi tu cứ đưa ra, đưa vô, đưa ra, đưa vô hoài. Năm này, năm kia
sao tôi thấy ông thầy này kỳ vậy ta?! Sao cứ đưa tay ra, đưa tay vô hoài vậy.
Không được! Dẹp đi!
Phải không?
Cũng như con bây giờ, thí dụ bây giờ con thấy nhiếp tâm đi kinh hành thấy nó
không có niệm gì hết, “Thôi mình vậy mình cứ đi kinh hành cho nó hết niệm”.
Dẹp đi! Chứ ở đó mà tu cái kiểu đó chắc là riết mình khùng chứ ở đó.
Đâu có phải
vậy đâu! Khi mình nhiếp tâm trên bước đi kinh hành của mình mà không niệm, đây
ra tới ngoài đường ngoài kia không niệm. Dừng lại, không tu pháp này nữa, ta tiến
tới chớ! Ta nhiếp được pháp này rồi, khoảng thời gian này đủ sức ta nhiếp tâm rồi
thì ta phải tiến tới ta tu pháp khác. Chớ Phật pháp đâu phải có tu một pháp đó
đâu! Một pháp làm sao đưa ta tới giải thoát được. Thành ra dẹp!
Cho nên cái
tật của mấy con là phải tu một pháp, pháp nào tu được cứ ôm pháp đó tu hoài,
không biết buông, người ta bỏ xuống chứ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét