62- BÌNH THƯỜNG TÂM THỊ ĐẠO
(36:26) Thầy
Gia Hành: Tiếp tục những câu hỏi của các tu sinh:
Kính thưa Thầy,
khi bị ác pháp tấn công như hôn trầm, thọ khổ, .v.v. đến, con ngồi tác ý đuổi
hoặc phá bằng đi kinh hành. Con cảm nhận thân con nóng lên và toát mồ hôi, lúc
đó thọ khổ và hôn trầm nó đi, nhưng không bao lâu nó lại quay lại. Hiện tượng
nóng lên là sao, xin Thầy chỉ dạy?
Trưởng
lão: À! Cái hiện
tượng mà nóng lên đều là do tưởng mấy con! Do tưởng. Bởi vì tất cả những cái
đó, mấy con có đuổi đi rồi mà không thấy có cái gì mà xảy ra trong thân của mình.
Còn có cái gì mà xảy ra trong thân của mình đều là qua một cái tưởng của mình
nó hiện ra, để mà cho trạng thái kia đi để lại trạng thái này cũng như thay thế
vậy thì cũng không tốt mấy đâu! Bỏ đi!
Nghĩa là
bình thường là tốt. “Bình thường tâm thị đạo” mà! Cho nên đức Phật nói rồi,
mình sống bình thường, không có trạng thái gì trong này hết, không có cái gì hết
thì đó là tốt. Còn có cái gì là xấu, cũng không tốt.
Tu tập là phải
ghi nhớ những cái điều đó. Sống bình thường, cái gì mình cũng thấy, cũng biết,
cũng nghe, cũng hiểu hết chớ không có điếc lác, không có biết cái gì hết, không
phải đâu, cái gì cũng biết, cũng nghe, cũng thấy hết, nhưng mà không dính mắc một
cái gì hết, không chấp cái gì hết, thì đó là giải thoát. Rồi con.
Thầy Gia
Hạnh: Kính thưa
Thầy! Câu hỏi thứ 2: Tâm con lúc nào cũng muốn ngồi thanh tịnh ở trong vườn cây
hay bóng râm của cây. Ngồi trong thất nhìn bức tường hình như tâm ức chế, vì thế
con cứ ra ngoài ngồi, trường hợp này như thế nào xin Thầy chỉ dạy?
Trường
lão: Ờ, trường
hợp đó là, coi như là sai rồi. Bỏ, không có tu tập, sống bình thường. Nghĩa
là “bình thường tâm thị đạo” mà! Còn này là phải bằng cách
này, bằng cách khác thì không được. Bỏ, bỏ xuống, mình sống bình thường.
(38:36) Cũng
như bây giờ các con ngồi đây với Thầy (thấy) bình thường. Ai nói gì cũng nghe,
ai làm gì cũng biết hết, cái tâm của mình không ở trong thiền định, mà cũng
không gom tâm trong hơi thở, nó không có ở chỗ nào hết, bình thường. Ai làm gì
cũng thấy biết hết. Chú kia chụp ảnh, quay phim, cái gì cũng thấy biết hết.
Nhưng mình không dính mắc. Mình nói: “Chụp vậy không được, để tui lên
tui chụp” thì cái này là trật. Có vậy thôi! Đó là sai.
Còn mình
không có giành, không có ham cái thứ đó. dẹp. Tôi ngồi chơi à, tôi là người lười
biếng nhất, người vô sự nhất. Nghĩa là ngồi chơi, đó là giải thoát mấy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét