60- SỐNG ĐỘC CƯ CÒN RA DẤU, THÀ NÓI ĐẠI CHO RỒI
(27:45) Tu
sinh: Dạ, bạch Thầy.
Nam Mô Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô Bổn
Sư Trưởng Lão Chơn Như A La Hán.
Kính bạch Thầy,
theo nhận xét của con thì tất cả ai vào đây tu tập cũng từng đọc sách, nghe
băng đĩa, xem trên mạng những kinh sách và bài giảng của Thầy, thế nhưng chẳng
mấy ai nắm rõ được hạnh ăn - ngủ - độc cư.
Thậm chí đến
những người tu lâu năm trong Tu viện, những người từng học lớp Chánh Kiến, thế
mà cũng chẳng nắm được ba hạnh quan trọng này. Có người còn bảo: “Thầy
dạy độc cư chứ không phải độc câm cho nên có quyền ra dấu ra hiệu. Ngày xưa ba
vị tôn giả sống ở khu rừng Sừng Bò cũng nói chuyện, ra dấu ra hiệu vậy”. Vậy
con kính xin Thầy giải thích?
Trưởng
lão: Giải thích
3 vị tôn giả? Sống ra dấu, ba ông già điên mà cũng đem ra nói nữa.
Trong cái thời
Đức Phật, người ta sống bất động tâm, còn ba cái người này đã sống riêng biệt
trong một khu rừng sừng bò rồi thì mình có sống sao thì sống vậy! Bây giờ sống
một mình thì lấy gì ra dấu? Còn này ba người sống, rồi còn ra dấu này kia, nọ nữa.
Bởi vì đọc tới kinh chỗ này, Thầy thấy kinh chỗ này kinh viết tầm bậy, con hiểu
không?
Viết vậy sai
rồi, phỉ báng Phật pháp quá rõ ràng rồi! Cho ba vị tôn giả trong thời Đức Phật
phá độc cư một cách rõ ràng. Vậy mà người sau cứ đọc tới đó nghe hay à, ra dấu
đồ, câm hả mà ra dấu? Nói thì nói đại đi cho rồi, chứ ở đó mà ra dấu. Thầy
không chấp nhận cái điều đó đâu! Làm gì thì làm, mình có miệng để nói chứ đâu
phải là không miệng sao mà ra dấu. Mấy người câm người ta mới ra dấu, cho nên
đó là cái sai, con.
Cái sai của
người sau đã viết kinh làm sai. Chớ không phải là kinh Phật sai! Người sau viết
sai, mà không ai chỉnh đốn lại. Thầy thì, nói chung là chỉnh đốn quá Đại Thừa
ghét Thầy. Cho nên thôi thôi, Thầy nói ít ít thôi! Chứ mà Thầy nói nhiều chắc
bây giờ Thầy không có ngồi đây đâu!
Cho nên mấy
con nhớ, Thầy dạy sao ráng tu giải thoát. giải thoát dễ gần chết! Người ta chửi
mình không giận là giải thoát chớ có gì đâu? Ai biểu giận? Giận có khổ không?
Khổ! Vậy thì không giận có sướng không? Có nhiêu đó thôi, có một chút đó thôi!
Không giận, không buồn, không phiền, thương yêu và tha thứ, đủ rồi.
Thì Đạo Phật
Từ, Bi, Hỷ, Xả, Hỷ Xả là tha thứ chứ có gì?! Từ bi là thương yêu chớ gì? Thầy
giờ Việt Nam, Thầy không có dùng ba cái từ ngữ của Trung Quốc, cho nên Thầy nói
thương yêu tha thứ, còn Trung Quốc thì Từ, Bi, Hỷ, Xả, có phải không? Cho nên
Thầy không phải là người Trung Quốc, cho nên không có Từ, Bi, Hỷ, Xả gì hết! Ở
đây thương yêu và tha thứ à! Có thương yêu thì tha thứ, mà không thương yêu thì
không tha thứ. Thì mấy con thử coi, mình thương người đó mình tha thứ, người đó
có lỗi lầm mình tha thứ dễ lắm. Còn mình không thương, “Thấy ghét!” phải
không?!
Cho nên vì vậy
đó, kinh sách đọc khéo léo lắm mấy con! Người sau thêm thắt nhiều lắm, tam sao
thất bổn. Thầy có lúc Thầy cũng sửa nhiều, nhưng mà Thầy nghĩ: “Một
mình mình sửa chưa (được), phải được một số người tu chứng rồi sửa phụ với Thầy
thì không ai dám nói”. Còn mình Thầy sửa, họ nói Thầy muốn sửa lại hết kinh
Phật, cho nên nó khó khăn.
Tốt hơn, Thầy
chờ mấy con tu chứng mình xúm nhau mình sửa lại kinh Việt Nam, không có xài
kinh Trung Quốc nữa, xài kinh Việt Nam. Mình người Việt Nam xài kinh Việt Nam,
phải không? Còn người Trung Quốc qua đây đọc kinh Việt Nam thấy hay quá, thì họ
sẽ theo kinh Việt Nam họ tu.
(31:48) Tu
sinh: Dạ, vậy kính bạch Thầy, như vậy là cái hành động ra dấu ra hiệu,
gặp nhau cười với nhau cũng là phá độc cư đúng không ạ?
Trưởng
lão: Cũng phạm
nữa đó. Bởi vậy, Thầy nói không có hành động gì hết, nghĩa là phạm độc cư hết
ráo. Ra dấu này, cười này, cái gì đi nữa làm cho người khác lưu ý mình đó là phạm
độc cư hết. Không có được làm hành động gì hết, độc cư là độc cư; như vậy mới
thật sự độc cư.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét