39- THÂN HÀNH NIỆM
(57:51) Tu
sinh: Dạ. Con còn câu hỏi nữa, không biết Thầy giảng rồi, xin Thầy chỉ cho
con, trong cái tu thỉnh thoảng con có quán cái niệm khởi lên. Về cái niệm này
thì hôm trước Thầy giảng sơ thì con chưa biết chính xác. Xin Thầy từ bi chỉ dạy
cho con, xin Thầy dạy cho con cái lực tác động về cái Thân Hành Niệm, về cái
pháp môn nào có cái lực. Thật ra con muốn ghi lại rõ ràng cái biết của mình để
trình bày lên Thầy nhưng do là nội quy trong Tu viện không được ghi chép nhưng
mà thôi con cũng ngại, xin Thầy chỉ dạy cho con được rõ. Con cũng triển khai
nhưng mà nó không đâu vào đâu. Thưa Thầy chỉ dạy cho con.
(58:45) Trưởng
lão: Con nghe trong một bài kinh mà Thầy viết “Muốn Chứng Đạo Phải Tu Pháp
Môn Nào” đó. Thân Hành Niệm đó con.
Thành ra
trong đó cái pháp môn Thân Hành Niệm là pháp môn đệ nhất pháp trong Mười ba
pháp môn. Vì vậy mà mấy con bây giờ chỉ mới tu tập nó mà thôi. Cho nên khi mới
tu tập thì có khi tu trúng, có khi tu trật chứ chưa phải trúng hết. Có khi tập
trung dưới chân, có khi tập trung ở hơi thở, cho nên nó đủ thứ, lung tung chưa
có chắc ở chỗ nào hết. Vì vậy mà sau thời gian tu tập cho mấy con quen, bắt đầu
bây giờ phải tập trung chỗ nào, xác định cho rõ để rồi mấy con phải tập như thế
nào thì đúng, như thế nào sai.
Nó là pháp
môn chứng đạo mà, không phải dễ đâu. Cho nên như vậy mà tập từ từ, từ từ, những
cái gì tập trước, những cái gì tập sau, đến cái gì mà chưa được tập thì không
nên tập, pháp Thân Hành Niệm mà. Do đó cho mấy con về mấy con nhồi nắn đủ loại
hết, cũng đi kinh hành, cũng pháp môn Thân Hành Niệm, đi đủ cách, nghĩa là mấy
con muốn đi cách nào cũng được hết. Nhưng sau đó rồi thì Thầy kiểm tra lại kỹ
lưỡng hẳn hòi hoàn toàn, phải đi như vậy mới đúng. Có người họ đi thụt lui để họ
tập trung, đừng quên là họ chế ra làm trật cái pháp đức Phật mất đi, như vậy
cũng sai pháp.
Cho nên đối
với Thầy đó, Thầy cho mấy con cái pháp đó thì mấy con cứ tập, tập rồi sau này
Thầy còn gặp riêng cá nhân từng người, chứ không thể dạy chung. Dạy chung người
này, dạy chung người kia bắt chước nhau, nó trật lất với nhau hết. Tùy theo đặc
tướng của mỗi đứa mà dạy chứ đâu phải dạy chung là không được. Con thì con có
duyên như vậy mới đúng đó, mà người khác thì đi như vậy mới đúng cách, chứ
không thể cùng đi giống nhau, y như nhau, rập khuôn như nhau thì cái đó chưa phải,
chưa phải đâu.
(01:01:21) Tu
sinh: Con có câu hỏi cuối cùng cho ngày hôm nay. Kính thưa Thầy con có được
cái tập "Đường Về Xứ Phật" của Thầy ấy mà tập 9 có cái phần mà Thầy
giới thiệu các Chi và ở cái phần Ba mươi bảy phẩm trợ đạo nó có Định giác chi.
Đấy là các giác chi trong Đường Về Xứ Phật tập 9 thì nó diễn được cái Tứ Thiền,
mà trong cái ngay chương của Ba mươi bảy phẩm trợ đạo thì không phải thế. Kính
xin Thầy nói lại Thất Bồ Đề Phần trong tập 9, 10 của Đường về Xứ Phật. Cái này
con rất là ưu tiên tư mà không phân tách ra được bởi vì Thầy dạy mỗi khi có một
niệm thuộc về pháp… (. . .) thì xin Thầy…
(01:02:29) Trưởng
lão: Mấy con đọc mấy con lưu ý những cái phần viết sách. Cái phần đó là cái
phần của người mới tu tập, còn cái phần của người mà đã tu, cao hơn và tu sâu
hơn là nó cần Thất giác chi của nó rồi thì nó lại khác. Cho nên nó không thể
nào mà, khi mà tu tập thì các con cần thưa hỏi Thầy về cái phần ở trên cao cho
đến Tứ Thiền. Tất cả những cái pháp mà nó cao thì không thể nào mang ra đây mà
dạy mấy con được, bởi vì cái trí của mấy con là cái trí không thể hiểu được cái
Thánh pháp này được. Nếu mà hiểu theo kiểu của mấy con thì tập riết nó sai hết
trơn hết trọi. Cho nên vì vậy mà ghi chép ra là ghi vậy thôi, để người đã tu tập
đạt đến đó rồi thì người ta biết đi như thế nào thế nào. Vậy mới được chứ còn
không khéo đi trật đường hết trơn.
Tu sinh: Như thế thì bắt buộc con, thắc mắc
thì cứ phải hỏi chứ nó mà..
Trưởng
lão: Mấy con còn hỏi
gì nữa không? Nhớ về suy ngẫm lại cái gì cần hỏi thì mình xin gặp Thầy để mình
thưa hỏi cho nó cặn kẽ, cho nó kỹ lưỡng, nó không uổng phí cái sự tu tập của mấy
con. Vậy thì nó mới quý, mình mới thấy được Phật pháp là cao quý, đẹp đẽ giúp
cho chúng ta thoát khỏi, chấm dứt được sanh tử luân hồi.
(1:04:29) Ngồi
đây mà mình không biết ngày mai mình sanh đi về đâu thì là bây giờ là mình chưa
có biết gì hết, còn mờ mịt. Còn ngồi đây mình biết để ngày mai tu cho xong, chồng
con nhà ai, tên gì? Họ gì, bao nhiêu tuổi bị bệnh đau như thế nào? Sống hay là
chết? Làm sao tu mà mình bây giờ ngồi cũng thân như người ta, cũng óc, cũng trí
tuệ như vậy mà việc tương lai sao mình biết được những điều này? Đó là những
cái điều mà sáng suốt của một người tu theo đạo Phật có trí tuệ. Bởi vậy, Thầy
mới bảo mấy con phải triển khai cái trí tuệ của mình cái tri kiến của mình. Đạo
Phật là đạo trí tuệ phải triển khai nó ra, triển khai ra, mỗi cái niệm gì là
mình triển khai ra hết, thì làm cho cái trí tuệ hiểu biết của mình càng ngày
càng sâu sắc hơn, càng ngày càng rộng rải hơn, như vậy thì mới là tu theo đạo
Phật, làm cho cái trí tuệ của mình rộng lớn mênh mông, chứ không phải hạn hẹp.
Ngồi đây mà biết có cái phòng này, ngoài phòng này không biết ai đứng ngoài đó
hết thì như vậy là mình quá dở rồi. Ngồi đây mà bên ngoài cái phòng này, cách
vách như này mà biết ai đứng ngoài đó. Cái đó mấy con đâu có thể thấy bằng mắt
mấy con được, bằng trí tuệ của mấy con đó, bởi vì đạo Phật là đạo trí tuệ mà.
(001:06:11) Mà
chỉ đi vô trong cái đạo này thì Tâm Bất động - Thanh thản - An lạc - Vô sự, có
nhiêu đó thôi, không có cái gì khó khăn hết. Hễ nó động thì mình nhắc “tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự”, có vậy thôi rồi nó trở về cái bất động của
nó, không gò bó, không ép buộc nó bất động mà để tự nó bất động thì nó sẽ tự
mau đến với chúng ta. Chỉ có vậy. Chứ mà gò bó, ép cho nó bất động thì nó lại
trật, trật đường là sai.
Khó là khó ở
chỗ mình không biết đó, mình cứ mình ráng cho nó vào bất động, nhưng mà mình ép
quá thì nó trào cử, gò bó nó quá thì sai đường. Cho nên vì vậy khi tu tập, cái
trình bày qua sự tu tập của mấy con, được kiểm nghiệm từ trong cái trí của mấy
con, xem xét được sự bất động của nó, có phải bất động hay bị ép bất động. Nhiều
khi mấy con ép nó bất động mà mấy con không biết, mình tưởng đâu là mình bất động
chứ sự thật ra là mình đã ép buộc nó bất động, thì đó là cái sai mà mình không
biết.
Thôi, bây giờ
mấy con còn hỏi Thầy gì nữa không hay là mấy con về?
(01:07:51) Thầy
Mật Hạnh: Dạ thưa Thầy, cho con xin hỏi. Thầy nói về giữ cái tâm bất động
thì con thấy cái hơi thở nó dính hoài liên tục như vậy?
Trưởng
lão: Bây giờ mình ngồi
đây thì tâm bất động chứ gì, thì tâm nó ở đâu? Nó ở trên hơi thở, nó ở trên
thân của con, thân - thọ - tâm - pháp nó ở trên bốn chỗ, chứ giờ ở đâu bây giờ.
Phải không? Nó đâu có đi tầm bậy tầm bạ đâu, nó đâu có được ra ngoài kia đâu.
Nhưng con ngồi đây, nếu mà con tu để mà giữ cái tâm bất động của con, để tự
nhiên nó bất động đó thì con sẽ giữ cái pháp đó.
Còn bây giờ
con triển khai cái tri kiến, cái trí tuệ của con thì con ngồi đây con cũng làm
vậy, mà cái trí tuệ con nó sẽ cùn nhục không phát triển nổi.
Vì vậy khi
mà người ta gom tâm chưa được thì người ta ngồi lại, người ta thấy cái tâm bất
động của mình nó ở trong hơi thở, thở ra thở vô nó vẫn biết, nó vẫn nhẹ nhàng,
mà mình không tập trung trong hơi thở mà nó vẫn biết hơi thở, có phải vậy
không? Khi mà vậy, mà con thấy lúc nào con muốn ngồi yên lặng thì tâm con nó vẫn
biết hơi thở ra vô một cách rất tự nhiên thì biết rằng cái hơi thở của con, cái
tâm con nó trụ trên hơi thở, vậy thì con dùng cái trí tuệ của con, con quán
xét, con nhìn thử coi tất cả những sự việc xảy ra trong ngày, trong ngày qua thử
coi những cái điều thiện đó là thiện, là ác, cái nào thiện cái nào ác.
Khi mà con
quan sát cái chuyện xảy ra rồi mà con biết rõ thiện ác đầy đủ rồi, như vậy là
mình dùng cái trí tuệ của mình phân biệt được cái thiện cái ác quá cụ thể,
không còn cái gì che đậy mình được nữa thì tức là mình đã có trí tuệ. Do đó
mình triển khai cái trí tuệ của mình.
Còn nếu mà
mình ngồi đây, mà cái tâm của mình nó cứ chú ý hơi thở hoài, nó ôm hoài đó thì
như vậy chưa phải. (TS: Như vậy phải bỏ?) Phải bỏ, phải bỏ
xuống chứ không nó dính trong hơi thở hoài thì nó trật, nó không triển khai được
cái trí tuệ của nó mà nó kẹt trong hơi thở của nó. Khi mà nó dính ở trong hơi
thở được rồi thì mình thấy hễ ngồi yên thì bắt đầu thấy nó lắng đọng trong hơi
thở, mà mình hễ sử dụng cái hiểu biết của mình đó thì bắt đầu nó hiểu biết ở
bên ngoài tất cả mọi sự việc, cái gì nó cũng hiểu biết, cái chuyện hồi sáng này
có gì nó cũng nhớ lại rất rõ ràng cụ thể không quên không gì hết, đó là cái trí
tuệ của mình.
(1:11:13) Thầy
mật Hạnh: Thưa Thầy sao có khi có lúc Thầy nói triển khai trí tuệ là
cũng như có cái niệm gì là mình triển khai niệm thiện ác, mà sao hơi thở nó
cũng dính kèm vô luôn, sao mà nó không đi?
Trưởng
lão: Cái hơi thở với
cái niệm thiện và niệm ác nếu nó không đi là tại vì cái hơi thở của con, tức là
con không xả cái hơi thở của con, mà con thường hay để dính cái hơi thở của con
với thân con. Cho nên vì vậy mà lúc nào con cũng thấy hơi thở với cái tâm của
con, rồi kèm theo đó là niệm thiện niệm ác.
Thầy Mật
Hạnh: Còn bây giờ
mình xả thì mình dùng trí tuệ mình xả thì làm sao mình xả như vậy được? Hơi thở
mình cũng có, rồi thân mình thì mình nghĩ trong thân mình chỗ này chỗ nọ, nó
cũng tỉnh ra đó mà nó cũng biết hơi thở luôn rồi nó cũng biết luôn được cái niệm
này thiện ác đặng mình xả như vậy. Sợ nhiều khi mình xả như vậy, mình hiểu rồi
mà sao nó vẫn quay lại tới lui rồi làm sao mình gạt ngang như vậy được, không
biết nó về đâu?
(01:12:18) Trưởng
lão: Mình gạt nó, mình mở trí tuệ thì phải quan sát tất cả mọi sự vật chứ
không phải là quan sát có cái hơi thở. Nghĩa là cái mà con đang biết hơi thở ra
hơi thở vô đó là cái trí tuệ của con đang biết, cái Biết đó. Khi mà nó như vậy
thì con hướng cái Tâm của con ra ngoài, cái trí tuệ thì phải ra ngoài biết mỗi
sự việc xảy ra như đời bây giờ là trời sẽ không mưa, mà thấy nó u ám này kia
thì con biết trời sẽ mưa. Mình nói trước những cái sự việc như vậy mà mọi người
ai có trí đều nhận ra cái này đều thấy rất rõ ràng. Chứ không phải mình nhận ra
trời mưa, người khác nhận ra không mưa thì đó là sai, mà mình nhận ra trời mưa,
người khác cũng nhận ra trời mưa thì đó là đúng.
Còn cái nữa
là mình nhận ra mà người ta không nhận ra, đó là cái về tương lai. Thí dụ ngày
mai người ta không biết mà mình biết thì đó là mình hơn người ta ở chỗ trí tuệ
mình biết là hơn người ta rồi. Còn cái trí tuệ của mình chưa có biết về tương
lai của mình ra sao hết thì đó là mình cũng như mọi người. Bởi vì từ cái chỗ biết
thân cho đến khi mà biết về tương lai cũng từ ở trên thân - tâm này mà biết về
tương lai, mà biết rất rõ cũng như là chúng ta biết mọi vật trước mắt chúng ta
xảy ra; cái đó là cái chỗ tu tập của chúng ta. Chứ không phải là chúng ta tu rồi
mà ngày mai này chúng ta không biết cái gì hết thì như vậy không phải. Trí tuệ
của chúng ta nó không có thời gian cho nên vì vậy mà ngày mai nó nhận biết rất
rõ ràng cụ thể như hôm nay.
Tu sinh: … cái niệm khởi, cái vọng tưởng
…(. . .).
(1:15:24) Trưởng
lão: Không, nó không phải phóng dật mà nó thấy biết tất cả sự việc xảy ra
xung quanh nó. Thí dụ như thấy một bà cụ chống cây gậy đi mà té thì con lại con
đỡ, đó không phải phóng dật, mà cái tâm sáng của con đã biết được sự việc, thấy
biết được sự việc xảy ra trước mắt con, do đó con biết bà cụ đi qua đường mà
không có bị té, đó là trí tuệ.
Tu sinh:… (. . .).
Trưởng
lão: Khi mà con đang
tu để mà nhiếp tâm thì con gạt cái niệm. Còn con triển khai cái tri kiến giải
thoát, cái trí tuệ giải thoát thì con triển khai nó ra. Bây giờ cần phải giúp
bà cụ như thế nào? Sao, ra sao? Thì cái tri kiến, cái trí tuệ của con nó sẽ vẽ
cho con một cái vòng, tất cả những hành động con phải làm sao để giúp đỡ bà cụ
này. Đó không phải là phóng dật, mà đây là trí tuệ của con nó phán xét như vậy
về tương lai, chuyện tương lai sắp tới. Cho nên sáng suốt lắm, tu theo đạo Phật
rất là sáng suốt.
Tu sinh: …(. . .).
(1:18:11) Trưởng
lão: Mình dừng liền. Mình hiểu cách thức rồi thôi mình dừng, con không nghĩ
nữa. Để tâm thanh thản, an lạc vô sự, tốt nhứt. Có vậy. Chứ mình nghĩ nữa là bị
tưởng rồi.
Tu sinh: …(. . .).
Trưởng
lão: Cứ nhắc bất động
thì là nó sẽ bất động. Tất cả niệm đều lặng xuống hết.
Tu sinh: …(. . .).
Trưởng
lão: Được. Cái sự kiện
xảy ra mình thấy thì cái niệm nó đi theo. Được, không sao hết. Chứ nếu sự kiện
không xảy ra, bắt đầu mình khởi niệm về, mình nghĩ về cái vấn đề thì coi như là
bị vọng tưởng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét