37- TÂM SẮC DỤC
(37:50) Trưởng
lão: Kính thưa Thầy, con có niệm này con muốn hỏi Thầy, nhưng mà con không
biết có nên hỏi hay không? Vì con sợ là Thầy, phải chi cái niệm này kia nó,
mình nói ra sợ nó động làm những người hiểu sai ảnh hưởng đến người khác, ảnh
hưởng tác động đến người ta mà không muốn hỏi cũng không được.
Trưởng
lão: Con cứ mạnh mẽ
hỏi con. Nó tùy duyên trong cái số mà các con đang ngồi trước mặt Thầy, đó là
cái duyên để được nghe những cái kinh nghiệm trong cái sự tu tập của các con.
Thì các con mạnh mẽ cứ hỏi, không có lo gì cái sự việc như thế nào cả hết. Chỉ
mình có cái tâm niệm mà mình hỏi nó là để giúp cho các bạn của mình rút tỉa qua
kinh nghiệm mà tu tập cho nó kết quả tốt đẹp. Có vậy thôi, con yên tâm thưa hỏi
để sẵn có Thầy, Thầy trả lời cho nó hiểu biết một cách cụ thể hơn để trên con
đường tu tập không còn sai nữa. Con cứ hỏi đi con!
(39:13) Tu
sinh: Dạ! Con không biết là có điên đảo tâm, điên đảo tưởng, điên đảo tình
hay không? Mà con có cảm tưởng như là có nhiều người nhìn con với con mắt dục
và hướng cái tâm dục tới với con. Bởi vì nhiều lúc con đang ngồi rất là bình
thường thì con thấy, tự nhiên thấy chim chóc là kêu náo loạn hết cả lên đuổi
nhau, rồi là thật sự thì nó kêu rồi nó ngoắc đuôi. Rồi là có lúc con còn thấy
có những cái con côn trùng nó kiểu nó động dục với nhau thì con không biết là,
thì lúc đấy thì con, tâm con, con tự xét thấy tâm con thì con vẫn bình thường.
Cái thân thì phân tán, xét phân vân thì con thấy cũng không đến nỗi, thì con
bình thường, nhưng mà bởi vì là con hay ngồi con nghĩ thì con mới thấy đáng
thương cho những người mà họ có cái tâm dục ấy, mình thì giải thoát, họ cứ huân
tập như thế thì họ sẽ ở trong cái lửa địa ngục thiêu đốt đúng không, thì con thấy
như thế con hỏi xem Thầy có thể chỉ cho con những bước nào mà bản thân con, con
có thể được. Tại vì con nghĩ là trong con vẫn còn chưa diệt được cái niệm sắc dục
ấy. Thì nó thuộc về thân là nó là nghiệp lực lâu đời, mà trong con vẫn còn, nó
vẫn thu hút, nó vẫn có từ trường hút, đấy. Con kính xin Thầy giảng thêm cho con
và chỉ thêm cho con. Con vẫn tác ý và quán thân bất tịnh nhưng mà thời gian con
nghĩ nó vẫn còn ngắn quá nên là nó chưa có nhiều tác dụng. Kính xin Thầy từ bi
giảng thêm cho con.
(41:20) Trưởng
lão: Con phải tiếp tục quán thân bất tịnh chừng nào nó thấm nhuần, nó thấm
tới mà con khởi nghĩ đến cái sắc dục là nó nhàm chán, nó ớn, nó ghê tởm thì lúc
bấy giờ thì thôi. Còn nó chưa thì tập quán. Bởi vì cái đó là cái phương pháp của
Phật dạy để đối trị cái tâm sắc dục, mà mình biết rõ mình đang ở trong cái trạng
thái đó thì nên ôm cái pháp diệt cái tâm sắc dục đó bằng lời Phật dạy. Thầy tin
rằng các con nỗ lực một ngày nào đó tâm các con rất thanh tịnh. Nhìn thấy sắc dục
nhờn gớm, ớn lắm các con ạ!
Khi mà quán
thấm nhuần rồi thì người ta thấy hình ảnh sắc dục người ta sợ lắm, ghê tởm, bẩn
thỉu, ghê lắm mấy con. Nhất là cái đối tượng của thân, của người nam, của người
nữ. Người ta mình nhìn vào mình thấy toàn là bất tịnh, toàn là dơ bẩn hôi thối,
người ta ghê gớm lắm mấy con. Phải tập quán thân bất tịnh cho thấm nhuần, cho rốt
ráo thì nó mới đạt được kết quả, chứ không thì không thể đạt được kết quả của
nó đâu. Cứ cố gắng tu tập, bởi vì cái đó chính là đời đã mang cái gốc khổ cho
loài người. Mà đức Phật ra đời giúp cho chúng ta diệt trừ cái khổ đau, cái gốc
khổ đau đó bằng cách là giúp chúng ta thoát khổ. Thì như vậy mình phải cố gắng
quán thân bất tịnh để thấm nhuần, rất là thấm nhuần thì chúng ta mới thoát khỏi
tâm sắc dục. Nhớ cố gắng về tu tập cho kỹ thì con sẽ thoát khổ.
(43:38) Tu
sinh: Thưa Thầy cho con hỏi thêm, trước khi con ngủ, con có nằm con tác ý về
cái thân này, thì ra con thấy thì con nằm thì con có lúc thì con ngủ quên mất
thì như thế nó có ảnh hưởng không Thầy?
Trưởng
lão: Không sao
hết! Bởi vì lần lượt mình vẫn còn đang tu tập chứ không phải là mình đã tu
xong, mình còn đang tu tập cho nên vì vậy mà nó có ngủ quên thì cũng không sao
hết, không lỗi lầm gì hết. Nhưng mình tập dần dần, giờ nào ra giờ nấy để tập
làm chủ nó, mà ở trên cái phương pháp tu tập thì càng ngày nó càng tốt hơn. Còn
bây giờ thì nó tức là nó ngủ một hai giờ hay hoặc năm, mười giờ không có sao hết.
(44:27) Tu
sinh: Không, đấy là cái lúc mà trước khi đi ngủ, trước lúc mười giờ xả ra
xong con ngủ, con đi ngủ thì con nằm, trước khi ấy thì con tác ý, thì lúc ấy
con ngủ quên. Thì con sợ cái đấy nó tập dần thành thói quen đấy. Ban ngày, thí
dụ như ban ngày con vừa đi con vừa quán hoặc là con ngồi con quán, nếu mà ngồi
lờ mờ quá con vừa đi con vừa quán hết cả một dọc ấy xong con mới ngồi lại.
Nhưng mà con cố gắng, về quán thân bất tịnh con cố gắng con tưởng tượng ra, mà
con không hình dung ra được nó như thế, không hình dung ra được thân nó trương
phồng hôi thối xong xanh đen lại như con trâu trương trương ấy, lúc nào con cố
gắng hình dung cái thân của con nó như thế, nhưng mà con không làm như vậy được.
Con sợ nếu mà con cứ hình dung như thế sau này nó thành cái thói quen tưởng
trong con ấy. Tưởng như vậy, giống cái tưởng đi.
(45:28) Trưởng
lão: Thật ra thì ngay bây giờ con phải dùng tưởng, con phải dùng cái tưởng
con phải quán tập để cho thấy thật sự là cái thân bất tịnh của mình. Lời đức Phật
dạy nói thân bất tịnh là nói thật chứ không phải là tưởng ra mà nói đâu. Còn
chúng ta hiểu nhầm thấy nó còn sạch chứ chưa phải thấy nó bất tịnh. Cho nên
chúng ta nói tưởng chứ sự thật ra chúng ta nói thật đó chứ chứ không phải là tưởng
đâu. Nhưng mà coi như bây giờ chúng ta đang tưởng chứ chưa phải là chúng ta biết
thật, biết thật như Phật. Vì vậy mà con phải luôn luôn lúc nào cũng quán tưởng
về thân bất tịnh để đối trị. Giờ nào cũng nhớ về cái thân bất tịnh của chúng
ta.
Quán có
nghĩa là phân tích từng li từng tí ở trong thân của chúng ta, từ cái răng cái
miệng hôi thối như thế nào, nước mắt, ghèn cháo như thế nào? Chứ không phải bất
tịnh sắc dục không đâu, mà toàn bộ đều là bất tịnh làm chúng ta nhàm chán, làm
chúng ta gờm nhớm cái thân của chúng ta, ghê gớm lắm. Có như vậy mới gọi là
quán thân bất tịnh. Phải tập quán cho thấu suốt cho nhuần nhuyễn thì nó mới
xong.
(47:03) Tu
sinh: Thì con cũng đi tình tiết. Tức là cái thân này là bị dòi mốc, trùng
ăn miếng thịt. Con cắt đầu, mặt, chân, tay, thân hình. Con nhìn tay, con tưởng
tượng ra là có dòi, có trùng nó bò hoặc là nó hình dung ra như thế thì con sợ
là sau này nhìn đâu thì cũng thấy hình ảnh dòi bọ, trùng này nọ các thứ.
Trưởng
lão: Cái đó là một
cái mới đầu của tưởng thôi chứ chưa thấm đâu. Con quán bất tịnh còn nữa. Quán
cho đến khi mà con nhìn cái thân, toàn bộ cái nào cũng là bất tịnh hết, không
có còn cái nào là không còn bất tịnh; nghĩa là nhìn vào cái thân của mình là
mình thấy ghê gớm quá. Thì những người mà, tại sao có người mà người ta không cần
quán thân bất tịnh, mà mình lại phải quán thân bất tịnh? Thì tùy theo mỗi người,
một người mà tâm hay bị sắc dục thì người ta phải sử dụng quán nó cho thâm sâu,
nhuần nhuyễn làm cho nó nhàm chán, làm cho nó nhờm gớm thì nó mới thấm được,
còn mà sơ sơ thì không thấm nổi đâu. Cho nên nó đòi hỏi công phu chúng ta dữ lắm,
chứ nó không đơn giản đâu. Thí dụ như chúng ta đang ngồi trước mặt Thầy, có người
tâm này, có người tâm kia, có người tâm sắc dục nhiều, nhưng mà có người ta tâm
sắc dục ít thì người ta đâu cần phải tu tập nhiều đâu, tu cái khác. Còn mình
tâm sắc dục nhiều thì mình phải tu theo cái tâm sắc dục nhiều để cho mình quyết
chí diệt trừ nó, thì nó mới là diệt. Cho nên phải nỗ lực, rất là nỗ lực mấy
con. Chờ mà tu lơ mơ là không có hết đâu. Tu thật tu, phải dẹp, dẹp cho được.
Tu sinh: Con sẽ cố gắng, dạ.
Trưởng
lão: Rồi! Bây giờ mấy
con có hỏi gì nữa hay không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét