121- TẬP SỐNG MỘT MÌNH
(09:01) Phật
tử: Dạ thưa Thầy cho con hỏi, hồi xưa mẹ con có buôn bán đó ạ, bán tạp
hóa, có bán rất là nhiều rượu vì cuộc sống mưu sinh của gia đình, với trong cuộc
sống con sinh con ra con có ba đứa con trai, có một đứa rất chậm, thì con không
biết là có ảnh hưởng gì trong cái việc bán rượu đó gây ra hay không? Có cách
nào giải nghiệp của con con không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Có chớ
con. Có giải nghiệp mà, có truyền thừa của từ cái dòng máu của mình đó con. Thí
dụ như bây giờ mình làm cha mẹ, con mình sinh ra, nó ảnh hưởng cái dòng máu của
cha mẹ dữ lắm mấy con. Rồi đó là cái dòng máu. Còn nó ảnh hưởng về cuộc sống của
mình nữa. Mình sống mà sống nó tốt đó, thì con cái mình nó tốt, nó có đạo đức.
Còn mình sống mà, nó cứ nghĩ tiền bạc rồi tính phải lo làm cho ra nhiều tiền
này kia. Nhiều khi mấy con làm ác, nó ảnh hưởng đến con cái của mấy con nhiều lắm
mấy con.
(10:05) Cho
nên do đó mình phải biết, khi hiểu được Phật pháp rồi, những đứa trẻ con của
mình, nên cho nó theo tu theo Phật pháp. Đừng có sống ở trong một cái gia đình,
lo tiền, lo bạc, lo danh, lo lợi, thì tội cho tụi nó. Mình cắt đứt đi, cho nó
vô chùa. Mình chọn cái chùa nào tu hành đàng hoàng, cho nó vô đó nó tu luôn. Chứ
còn để nó ở nhà thì tùy, mà chọn sai chùa thì cũng trật, mấy ông thầy cứ gõ mõ,
tụng kinh, cầu siêu, cầu an đó thì cái kiểu đó. Thầy nói thật sự nó mê tín,
không chỗ nào chê. Làm sai một chút nó trở thành sai, nó không đúng. Mà làm
đúng một chút, nó sẽ đúng đem đến cái sự giải thoát cho chính mình.
(11:00) Cho
nên sự tu tập Thầy nói không khó mấy con, mà khó mà tìm được Thầy giải thoát
khó. Rồi cái duyên đó, cái ông Thầy mà người ta tu giải thoát, người ta đầy đủ
cái trí tuệ. Người ta thấy cái ngày giờ đó, cái duyên của họ, người ta muốn gặp.
Chứ hổng phải muốn gặp gặp đại được. Nên Thầy gặp mấy con, Thầy nói đây cái
duyên lớn gặp để nhắc nhở mấy con, chứ sự thật tu chưa được đâu.
Sau khi quyết
tâm tu là bỏ hết, sống độc cư một mình, thử thách mấy con. Vào tu là người ta
cho mấy con sống một mình. Mà mấy con sống một mình, từ một tuần lễ, cho đến nửa
tháng, một tháng, ba tháng, người ta mới dạy đạo. Chỉ có sống một mình thôi. Mà
một mình mà buồn khổ, mà đi nói chuyện đầu này đầu kia thì thôi rồi, người này
hông được, hông xong. Đó thành ra cái sống một mình, ta nói sống một mình như
con tê ngưu một sừng, thì các con thấy hông. Mình sống một mình như con tê ngưu
một sừng, có ai dám làm gì mình. Còn mình sống nó đông đảo, nó đầy đủ nhiều người
nói qua, nói lại, làm cho mình nó buồn phiền thế này thế kia thế nọ. Cho nên nó
gây cho mình nhiều chướng ngại. Còn sống một mình đâu có chướng ngại được, hết
chướng ngại.
Đó thì mới
vô đầu, thường thường mà các con vô đây xin tu, Thầy cho tập thử. Sống một mình
trong vòng ba bữa, mà có đi nói chuyện rồi, biết người này tu hổng được, các
con thấy hông? Nó dễ dàng lắm. Mà sống một tuần lễ được, rồi một tháng được, rồi
ba tháng được. Sống một mình mà an vui sống một mình, người đó nghe có thể người
đó mới đem pháp thiện, người đó sẽ thành Phật. Chỉ có sống một mình, mà người
ta biết, người đó tu được hay là không được.
Bây giờ mà
cho mấy con sống một mình, chắc mấy con khổ lắm. “Trời ơi”. Tui sống như vậy chắc
tui chết, tui cô đơn thấy ớn (Thầy cười vui vẻ). Cho nên trên cái sự tu tập của
đạo Phật, người ta thử cho mình để xét thấy cho mình tu được hay là không được,
là người ta cho mình sống một mình. Đó cho nên, Thầy ở đây, Thầy cất thất, mấy
con thấy biết bao nhiêu cái thất. Mà cho vô cái thất ở một mình chừng ba bữa là
chạy qua thất khác nói chuyện. Trời đất ơi có ba ngày chứ đâu phải nhiều ngày
đâu. Coi vậy chứ sống một mình coi cũng khó lắm đâu phải dễ.
(14:04) Thì
Thầy thấy trong cái sự tu tập, làm sao tập sống một mình được rồi, mấy con mới
đến xin Thầy tu tập. Rồi Thầy cũng sẽ cho mấy con sống thử một mình như thế
nào? Coi như đúng hay là sai, rồi Thầy theo dõi từng phút, Thầy thấy được rồi
“người này nên dạy pháp nha” Chứ không phải dạy đại đại, đem pháp của Phật đâu
có phải chuyện, đem pháp thế gian đi bán rẻ. Nghe ta nói tu, cái đem ra dạy. Họ
có tu tiết gì được đâu, nghe chơi chứ mà tu gì. Còn mấy người mà sống một mình,
sống cô đơn một mình, mấy người đó tu tập được.
Thì Thầy nói
như vậy, thì các con thấy nghiệm xét mình có tu được hay không được, là do chỗ
sống một mình. Mình sống một mình được, thì trong một tuần lễ, mình thấy an ổn.
Cũng hông thấy thích đi lòng vòng đầu này đầu kia nói chuyện. Rồi mình sống một
tháng, rồi ba tháng, mình thấy sao mình sống một mình nghe nó an ổn vô cùng.
Không ai làm động mình nhiều hết, nó sung sướng quá. Nên mình sống một mình,
thì chừng đó mới thấy mặt Thầy, con thấy không, chứ không phải mấy con đến đây,
cái gặp Thầy. Thầy biết các con hôm nay đến đây có cái duyên gặp Thầy, để được
nghe Thầy giáo chung chung thôi, Chứ còn mà đưa đi vào cái chỗ giải thoát hoàn
toàn thì chưa được. Chưa được đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét