12- THỜI KHÓA LÀ DÀNH CHO NGƯỜI MỚI TU
(03:13) Cô
Liên Tịnh: Thế có những cái đêm, ví dụ như thế này, có những cái đêm
mà con hành từ bảy giờ cho đến mười giờ, thế nhưng mà con hành từ bảy giờ cho đến
mười giờ, thì con xả thì con đi nằm. Nhưng con đi nằm thì nó lại thức chong cho
đến sáng luôn, con không nhắm mắt. Thế thì con thưa Thầy thì nó là thế nào?
Trưởng
lão: Là vì nó
thức càng tốt chứ có sao đâu con, đừng có lo.
Cô Liên Tịnh: Thế nhưng con sợ là con có bị
thần kinh không?
Trưởng
lão: Không,
không có đâu con.
Cô Liên Tịnh: Nhưng mà con theo dõi thì kể cả
con thức cả đêm như thế, nhưng đến hôm sau thì sức khỏe con vẫn bình thường.
Trưởng
lão: Chuyện
bình thường.
Cô Liên Tịnh: Vâng, con vẫn bình thường mà
con vẫn làm việc như mọi ngày chứ con không có cái gì mệt mỏi cả.
Trưởng
lão: Mình tỉnh
táo, ngồi đàng hoàng, không có mệt mỏi, thì nó là đúng pháp rồi nó vậy, không
có gì đâu mà sợ. Nhiều khi mình tu đúng pháp mình cứ lo lo. Nó đâu phải là cái
trạng thái cái tâm bình thường mà bình thường đâu, mà là tâm giải thoát. Nó
bình thường ở trong cái sự giải thoát nó vậy.
Cô Liên Tịnh: Dạ, thế con lại thưa Thầy. Thế
bây giờ thì con theo lời dạy của Thầy đấy, là bây giờ các con tu, thì các con ở
vào điều kiện nào con cũng có thể tu được. Thì con cứ tu cái theo lời Thầy dạy
là khi con làm cái gì con vẫn cứ tỉnh thức là con biết là mình làm cái này, làm
việc A rồi ra việc B, rồi dần làm việc C, rồi đến việc D con cứ làm làm như thế
thôi, chứ còn thì con ví dụ như cả ngày có khi con chỉ tu được một thời thôi.
Nhưng mà còn con tu như thế thì lúc nào con cũng để tâm là “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”.
Trưởng
lão: Cái đó là
cái tu đó con, còn tu mà thời khóa là người mới tu tập.
Cô Liên Tịnh: Vâng. Thế thì con vẫn cứ tu thế.
Còn nếu khi mà con gặp cái gì đấy thì con quán nó là nhân quả.
Trưởng
lão: Ừ! Đúng
đó.
Cô Liên Tịnh: Nhưng mà con cũng may là con
thưa Thầy là, được một đàn con nhà con thì nó cũng giác ngộ rất nhiều, cho nên
là đối với đạo pháp mà con theo Thầy rồi này khác, thì con thấy là các con con
là nó cũng có cái biến chuyển rất lớn. Ví dụ như bây giờ nó thấy con ăn chay mà
vẫn cứ bình thường như này, nó thấy con ở một mình, con không buồn, con vẫn cứ
bình thường nó này khác, thì các con con nó rất là vui mà nó cũng không có cái
gì phải lo lắng cho con cả.
Thế rồi như
thằng con trai con là năm nay nó 54 tuổi thì nó cứ bảo: “Bây giờ chúng
con chẳng cần mẹ phải làm cái gì hoặc mẹ phải lo cái gì cho chúng con cả, bây
giờ chúng con chỉ cần mẹ giúp chúng con, là mẹ bảo vệ sức khỏe của mẹ thôi”.
Thì con cũng bảo: “Đấy là con nói thế là đúng quá, tao là tao vẫn cứ thầm
nghĩ là như thế, mà tao cũng bảo là có lúc nào đấy tao nói với các con là tao
chả làm gì đỡ được chúng mày, bây giờ tao chỉ đỡ chúng mày bằng cách tao bảo vệ
sức khỏe tao hơn”, thì chúng nó bảo “Đúng rồi! Con chỉ cần mẹ thế
thôi”.
Thế thì
trong gia đạo thì các con nhà con đứa nào đứa nấy thì nó rất là nghe con. Thế
nhưng con thưa Thầy là có những công to việc lớn, kể cả công ty của chúng nó mà
có những gì khúc mắc về đối tác, về này khác thì con thưa Thầy, nó cứ về nó hỏi
ý kiến con đấy thưa Thầy. Thì con vẫn chỉ được. Con bảo con làm như thế này thì
là đúng, nếu con làm như thế này là sai, đối tác người ta phải như thế này và
cái người nhà ta như này con phải cần đối xử như thế này. Thì cái đấy con thưa
Thầy là theo con cảm nhận là cái lời nói của con vẫn có giá trị lắm thưa Thầy.
Trưởng
lão: Có chứ
con.
Phật tử
2: Mời cô uống
nước.
Trưởng
lão: Uống nước
đi con.
Phật tử: Con mô Phật con thỉnh Thầy.
Cô Liên Tịnh: Con xin Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét