102- LÀM TỪ THIỆN ĐÚNG PHÁP
Phật tử
3: Thưa Thầy,
cái người đi ngoài đường- khổ- rồi mình giúp đỡ hay là mình giúp rồi mình vái
thì được không Thầy. Con thường thường con giúp những người cô đơn hay tàn tật
này kia. Con không biết con giúp như vậy có đúng không?
Trưởng
lão: Đi ngoài
đường mà con thấy mà con giúp vậy con biến đất nước Việt Nam này thành ăn xin hết.
Đừng! Con vào trong cái trại nghèo nào đó mà người ta nuôi người nghèo, con cho
năm ngàn, mười ngàn để người ta nuôi những người nghèo khổ thì Thầy thấy rất
hay, rất đẹp và nó tập trung được. Chứ còn đi ngoài đường mà cho vậy - ăn mày
đó thấy đi ra ngoài này xin sướng hơn ở trong này - mình làm cho đất nước mình
nó tệ hơn, do dân mình thương không đúng cách. Chứ mình thương đúng cách đàng
hoàng đi ra đường nhất định không cho. Mấy người tàn tật mấy người không làm được
thì có chỗ, Nhà nước phải lo cho mấy người bởi vì đó là dân trong nước. Mà nói
Nhà nước lo chứ, dân mình lo chứ Nhà nước làm gì có tiền, dân mình đóng góp
nhau mà lo những cái trại đó chứ, để nuôi dưỡng những người nghèo khổ đó chứ,
những người già yếu đó chứ. Thành ra mình cứ đi ngay lại những cái trại đó mà
mình giúp đỡ. Dù ít, dù nhiều mà giúp đỡ ngay chỗ đó.
Không, Thầy
nói ở đây mấy con về suy ngẫm! Đúng mấy con cứ làm, nó vừa trong ý nghĩ con người
của mình nó làm đẹp cho cái bản thân của mình mà nó làm đẹp cho cái xã hội, cho
xã hội mấy con.
(38:05) Phật
tử 3: Con thì con thấy mấy trường hợp; Có mấy ông già đi bán vé số,
không có đi xin. Con thì con cho, con thấy thôi thì già quá rồi con nuôi! Có
ông già đi bán vé số, tự nhiên ổng ghé nhà con, con thấy tội con nuôi ổng; Con
nói: “Thôi giờ Cậu - ông nay tám mươi bốn tuổi rồi - cậu có thiếu đủ gì thì
cậu ghé con cho gạo, cho tiền”. Cần gì thì con cho cái đó, nhưng giờ ổng mất
rồi. Con không biết làm như vậy có đúng không?
Trưởng
lão: Được con,
bây giờ nói chung là những nơi mà nuôi những người nghèo, chưa thực hiện, như ở
Trảng Bàng bây giờ đi tìm nó cũng khó. Thành ra thấy có nhiều cụ già, có nhiều
người già đi lang thang, đi xin lắm; Mình cho họ được, con!
Phật tử
3: Cái này ổng
không có xin con, con tự con cho ổng thôi.
Trưởng
lão: Được con,
cái đó tốt! Thấy đi ngang qua chứ không phải ổng đến xin mình.
Phật tử
3: Không có
xin! Bán vé số rồi tự con cho thôi chứ không có xin.
Trưởng
lão: Còn mấy
người thanh niên khỏe khoắn mà cũng cầm xấp vé số đi bán. Thôi! mấy người này
thì không cho.
Phật tử
3: Cái đó thì
con làm không được. Tại vì nhiều khi cũng muốn làm việc thiện, nhưng mà không
biết làm cách nào.
Trưởng
lão: Thôi bây
giờ mấy con có duyên gặp Thầy, mai mốt có duyên nữa gặp Thầy hỏi thêm nữa. Đi về
suy ngẫm rồi nghiên cứu sách của Phật giáo, rồi ghi lại cho đàng hoàng đến hỏi
Thầy cái chỗ này Phật dạy như thế nào để tụi con có thể tu được hay không. Coi
cái nghiệp của con nặng hay nhẹ. Căn cơ của con như thế nào, đặc tướng của con
có duyên với Chánh Phật pháp không. Con thấy Phật pháp sao lại quá hay mà rồi
cái người tu, nhiều khi làm nó lệch lạc Phật giáo, vậy mong Thầy dạy cho mấy
con rõ. Thầy sẽ dạy cho mấy con rõ và dạy cách thức cho mấy con tu tập.
Mới đầu mấy con
sẽ tu tập trong một ngày như thế nào và rồi từng lần lượt mấy con sẽ một tháng,
hai tháng; Một, hai ngày, rồi lần lượt đến ba ngày cứ như vậy chứ khi không
đùng một cái con tu một tháng làm sao con tu được, phải tập dần chứ, nó mới thấy
được! Trong khi mình ngồi mình thấy như thế nào, nó an ổn như thế nào, nó sướng
như thế nào, đem đến sự an lạc mình như thế nào. À bây giờ, Thầy mới chỉ những
cái mà mình ngồi một mình bây giờ nó được vậy vậy đó tiếp tục nữa đi. Cái đó là
cái kết quả của các con mà nó lại sách tấn các con trên bước đường tìm về đất
Phật. Thôi bây giờ mấy con ăn cơm. Thầy về.
Phật tử: Tụi con rất là cảm ơn Thầy đã bỏ
giờ ra. Tụi con đủ duyên.
Trưởng
lão: Tụi con đã
đủ duyên với Thầy.
Phật tử: Cảm ơn Thầy! chúc Thầy mạnh khỏe,
chúc Thầy Bình An.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét