545- NGÀI SUBHUTI TU TỨ VÔ LƯỢNG TÂM
(01:23:11) Đây
các con nghe một vị Thánh Tăng. Đây là Ni bên nữ đó, còn bây giờ bên nam đây,
người ta tu Tứ Vô Lượng Tâm đây.
Hồi nãy tu
Vô Lậu Định chứ gì? Rồi tu Tứ Bất Hoại Tịnh chứ gì? Niệm Phật, niệm Pháp, niệm
Tăng chứ gì?
Còn bây giờ
Thầy nói, họ sắm cái xâu chuỗi sao mà dài như vầy, đeo vào cổ như vầy mà niệm
Phật, mà sao Thầy thấy nó không giống Phật chút nào hết!
Ông Phật ăn
ngày một bữa mà ông thầy niệm Phật sao ăn ba bữa thì làm sao mà niệm Phật? Niệm
kiểu đó làm sao mà giải thoát được, phải không? Các con thấy cái đó là một cái
sai, không đúng!
Đó, vì vậy
bây giờ Thầy đọc lại cái câu chuyện của một vị Thánh Tăng trong cái thời Đức Phật.
Đây, để Thầy đọc lại cái này cho các con nghe:
Để kết
thúc cái bài Tứ Vô Lượng Tâm, Thầy thuật lại cho các con nghe một mẩu chuyện
Thánh Tăng trong cái thời Đức Phật, tu tập thiền quán hướng niệm trau dồi Bốn
Tâm Vô Lượng để trở thành một vị đệ tử Tỳ Kheo đệ nhất về hạnh Từ Bi Vô Lượng.
Nghĩa là,
trong cái thời Đức Phật có cái vị này là cái người đệ nhất về hạnh Từ Bi Vô Lượng.
Tại vì người tu Tứ Vô Lượng Tâm, cho nên nó là đệ nhất Từ Bi Vô Lượng.
Ngài
Subhuti.
Ngài
là em trai của ông Cấp Cô Độc.
Chắc nghe
ông Cấp Cô Độc thì ai cũng biết, mà ngài là em trai của ông Cấp Cô Độc. Đó.
Trong
ngày mà ông Cấp Cô Độc cúng dâng tịnh xá Kỳ Viên cho Đức Phật thì ông có chứng
kiến và nghe pháp Phật đã thuyết giảng ở trong buổi đó. Sau đó, ông nghe thuyết
giảng rồi ông mới đến xin Phật để xuất gia và thọ đại giới, và được Phật chấp
nhận cho ông xuất gia và thọ đại giới.
Trong
những ngày hôm sau, Ngài thâm hiểu được hai loại giới luật:
Ngài khi mà
theo Phật thì Ngài chỉ có nghiên cứu về giới luật, và Ngài thâm hiểu được hai
loại giới luật:
Nội giới
và ngoại giới.
Ngoại giới
thì các con thấy rằng, tất cả những giới luật của Phật mà ghi ra những cái lỗi
này lỗi kia đó, những ai mà vi phạm vào những cái đó gọi là ngoại giới.
Còn nội giới
là cái gì các con biết không? Là không có ham muốn. Có một cái giới nội giới thôi
là không ham muốn, là tất cả những cái giới gì nó cũng là thanh tịnh hết!
Cho nên là
Ngài đã thâm hiểu được hai cái loại giới: nội giới và ngoại giới. Nghĩa là,
Ngài bắt đầu ngài nghiên cứu về cái giới ở bên ngoài, xong rồi Ngài thấy rõ
ràng chỉ có một cái giới thứ nhất là cái giới không có ham muốn là nó sẽ thành
tựu được giới hết.
Đó! Do vì vậy
đó, Ngài không cần tu gì nữa hết, bắt đầu Ngài tu Tứ Vô Lượng Tâm.
Bởi vì, thực
hiện được cái giới mà không ham muốn này là phải cái tâm thương yêu chúng sanh vô
lượng kìa, nó mới là có thể hết ham muốn, chớ còn không thì nó ham muốn dữ lắm.
Ngài
thâm hiểu được hai loại giới, được Đức Phật cho một đề tài thiền quán hướng tâm
trau dồi thân tâm bằng pháp môn Tứ Vô Lượng Tâm. Từ đó, Ngài trở thành một người
đệ tử của Đức Phật có Từ Tâm đệ nhất.
Đó, tu cái Tứ
Vô Lượng Tâm mà được cái - không có người đệ tử nào mà đệ nhất cái Từ Tâm, đệ
nhất như ông ta hết!
(01:26:11) Đây,
quý thầy nghe bài kệ của Ngài đây:
Từ Tâm
ta trau dồi,
Đó, ông thường
xuyên trau dồi cái tâm Từ của ông.
Phủ
trùm khắp muôn phương.
Nghĩa là đối
với chúng sanh, con vật, cây cỏ gì ông cũng thương xót hết, như Thầy đã dạy các
con rồi đó.
Đó thì ông
cũng tu tập như vậy chớ không gì khác hơn, cũng dùng pháp tùy - theo bốn cái Tứ
Vô Lượng này, bốn Vô Lượng Tâm này rồi ông hướng, ông nhắc, ông trau dồi cái
tâm của mình, để theo cái pháp đó mà cho nó thực hiện được cái lòng thương yêu
của ông phủ trùm khắp muôn phương.
Bi Tâm
ta trau dồi,
Thương
khắp hết quần sinh.
Nghĩa là, tất
cả những sự đau khổ gì của chúng sanh là cái lòng Bi của ông, ông thương hết,
không có bỏ một con vật nào hết. Dù con vật dữ, con vật nhỏ gì, dù người thù,
người oán, người ghét, người giận, người chửi mắng gì ông ta cũng thương hết,
ông không có bỏ người nào hết.
Hỷ Tâm
ta trau dồi,
Vui
hòa cùng vạn pháp.
Tâm Hỷ của
ông, ông trau dồi được thì tất cả các pháp đều là ông vui hết. Pháp người ta chửi
ông cũng vui, pháp người ta mắng ông cũng vui, pháp người ta làm ông đau khổ
ông cũng vui, pháp người ta chặt đầu ông cũng vui, cái gì làm ông sao cũng vui
hết, ông không có buồn chút nào hết.
Cho nên đối
với vạn pháp thì ông có sự hòa vui cùng vạn pháp.
Xả tâm
ta trau dồi,
Vạn vật
đều chung vui.
Nghĩa là cái
tâm xả ông xả hết, không còn cái vật gì dính trong ông không. Cho nên vạn vật,
cây cỏ… từ cây cỏ, thú vật gì tất cả đều là có sự vui chung với ông hết chớ
không có cái gì mà riêng hết, ông vui là tất cả mọi vật vui, ông buồn là tất cả
mọi vật buồn. Nhưng mà ông vui luôn chớ ông không có bao giờ ông buồn.
Tâm ta
khéo định tĩnh,
Tinh cần
sống giải thoát.
Đó, ông chỉ
có tu bây nhiêu đó thôi. Các con thấy, chỉ tu Tứ Vô Lượng Tâm thôi - bốn cái
Tâm Vô Lượng này mà ông chứng quả A La Hán, ông thành tựu.
Sau khi tu
như vậy là các con biết, rèn luyện bằng cái pháp hướng, luôn liên tục rèn luyện
trau dồi mình bằng pháp hướng chớ không có pháp hướng làm sao - mà pháp hướng
đó là cái pháp ra lệnh điều khiển bằng cái sức tinh thần.
Cho nên đến
khi đó ông chỉ cái tâm mà ông giải thoát hoàn toàn, mà phủ trùm bốn cái Tâm Vô
Lượng này, thương yêu chúng sanh vậy, nó đâu còn cái ham muốn, đâu còn cái nội
giới nữa, cái dục đâu còn, cái lòng ham muốn đâu còn.
Cho nên từng
đó ông ra lệnh: “Cái hơi thở ngưng đi! Các hành ngưng đi!” -
nó ngưng liền, ông nhập Tứ Thiền! Từng đó ông hướng tâm đến Tam Minh, Lậu Tận
Minh đến, ông thấy rõ ràng rồi: “Tui giải thoát rồi, đời nay tui đâu có
trở lại nữa, chỉ một kiếp này mà thôi!”
Đó, các con
thấy, trên bước đường người ta tu hành là như vậy chớ, chớ đâu phải mình! Mình
tu sao lâu quá! Tại vì mình tu trật, cứ lo thiền định mà không lo cái tâm. Cái
tâm còn ô nhiễm, cái tâm còn tham muốn, cái tâm còn dục lạc, cái tâm chưa buông
rời, cái tâm chưa xả ly, phải không các con? Nếu mà xả ly được thì các con sẽ
thành tựu được đạo giải thoát.
Thôi, đến
đây thì Thầy xin dừng lại để các con nghe cái bài giảng hồi sáng của Thầy qua
cái băng.